ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

"Có lẽ Mục Hàn đã tình cờ chỉ ra một vấn đề trong màn trình diễn của cô ấy lúc đầu!"

Lâm Nhã Hiên nhìn Mục Hàn, khẽ giọng giải thích.

"Hừ! Lần này mèo mù gặp được cá rán. Lần sau còn dám nói nhảm nữa, cẩn thận tôi cắt lưỡi của anh!"

Lâm Thù Nhi nghiến răng nói.

Theo cô ta thấy, lần này Mục Hàn thực sự là may mắn, đã đoán trúng khuyết điểm của Lý Nhất Nam, nếu không nhất định sẽ gây chuyện, có khi bọn họ cũng bị vạ lây!

"Cô chính là cô Lâm Nhã Hiên phải không, đây là danh thiếp của tôi. Sau này có việc gì cần giúp đỡ cô cứ đến tìm tôi!”

Phương Tứ Nương đưa danh thiếp của mình bằng cả hai tay một cách kính trọng, khi bắt gặp ánh mắt của Mục Hàn, cơ thể cô ta khẽ run lên vì căng thẳng.

"Hả! Vâng! Cám ơn!"

Lâm Nhã Hiên hơi bối rối.

Phương Tứ Nương, người đứng đầu trong thế giới ngầm của Sở Dương, chủ động đưa danh thiếp cho mình? Lời nói cũng hết sức tôn kính!

"Chuyện này…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Nhã Hiên nhìn bóng lưng đi xa dần của Phương Tứ Nương và hoang mang tự lẩm bẩm một mình.

"Chị! Chị thật lợi hại! Hừ! Có tấm bảng hiệu này của Phương Tứ Nương, sau này xem còn ai dám bắt nạt Lâm Thù Nhi em đây!"

Lâm Thù Nhi nói với một khuôn mặt đầy tự mãn.

"Vớ vẩn! Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Lâm Nhã Hiên dứt lời, ba người liền chuẩn bị bước ra cửa.

"Không đúng! Anh Dương đâu?"

Vừa lên xe, Lâm Thù Nhi dường như đột nhiên nhớ ra cái gì, nhanh chóng mở cửa xuống xe, đúng lúc nhìn thấy Vi Dương đang đứng một cách đáng thương.

Bộ dạng dường như đang nói rằng ai đó cuối cùng đã nhớ ra tôi!

"Dương ... Anh Dương, anh không sao chứ?"

Lâm Thù Nhi bước nhanh về phía trước.

Khi nhìn thấy năm dấu tay đỏ tươi trên mặt Vi Dương, cô ta cũng cảm thấy gò má mình đau nhói!

"Không sao! Cám ơn!"

Vi Dương mơ hồ nói, vẻ mặt đầy buồn bã.

Cứ tưởng hôm nay có thể ôm mỹ nữ trở về, nhưng ai biết là phải hứng chịu tai họa, có ăn một cái tát cũng không phải vấn đề, quan trọng nhất là đã xúc phạm đến Lý Nhất Nam!

Hơn nữa, hắn còn mất mặt trước mặt Lâm Nhã Hiên!

"Vậy ... Anh có cần nói chuyện với chị gái em không?"

Lâm Thù Nhi hơi ngại ngùng nói, hôm nay mình làm người mai mối có vẻ không được đúng lắm!

"Không ... không cần nữa! Em giúp anh nói lại với Nhã Hiên, thứ hai tuần sau là ngày họp lớp kỷ niệm năm năm, cho dù thế nào cũng phải đến tham gia, địa điểm đến lúc đó sẽ báo!”

Vi Dương nói xong, liếc nhìn Lâm Nhã Hiên một cách quyến luyến rồi vội vàng chạy trốn, hắn sợ bị nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ này của mình!

"Chị à, thứ hai tuần sau là buổi họp lớp của chị, chị nhất định phải tham dự!"

Lần này Lâm Thù Nhi không lấy lòng Vi Dương thành công, vì việc học của bản thân, cô ta đành phải tiếp tục làm ‘thuyết khách’ cho Vi Dương.

"Ừ... được rồi!"

Lâm Nhã Hiên nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Lâm Thù Nhi, hoàn toàn không thể kháng cự lại được, vì vậy cô đã miễn cưỡng đồng ý.

Dù sao, cô đã không gặp nhóm bạn học đó gần ba năm rồi.

"Vợ à, anh ... có thể đi được không?"

Mục Hàn hỏi thăm dò.

"Đi cái gì mà đi? Lẽ nào anh không biết chị gái tôi chỉ vì cưới anh, không thể chịu được sự cười nhạo mà đã ba năm nay không đi họp lớp rồi không? Một tên vô dụng, anh có biết chị gái tôi vì anh đã phải chịu đựng bao nhiêu không?”

Lâm Thù Nhi tức giận trừng mắt nhìn Mục Hàn.

"Vậy à…"

Mục Hàn đột nhiên như thức tỉnh, thảo nào kể từ khi kết hôn chưa từng nghe thấy Lâm Nhã Hiên nhắc đến chuyện đi họp lớp.

Có vẻ như đã đến lúc thay đổi ấn tượng của họ rồi!

Thứ hai tới, anh muốn làm cho Lâm Nhã Hiên trở thành một trong những người hạnh phúc nhất, đáng ngưỡng mộ nhất trong đám bạn học của họ!”

"Vợ, đưa anh đi cùng đi, anh hứa sẽ không làm em mất mặt!"

Mục Hàn hỏi lại.

"Được!"

Sau khi do dự một chút, Lâm Nhã Hiên đã đồng ý.

Để tránh cho Mục Hàn bị chê cười mà phải chịu sự đả kích, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rời khỏi đó sớm.

Ngay khi họ quay lại cổng Quân Lâm Thiên Thượng, họ thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng ở cổng.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là Lâm Phi Yến!

"Phi Yến, chị tìm tôi à?"

Lâm Nhã Hiên không nghĩ nhiều, vội nhanh chân bước tới.

“Không phải!”, Lâm Phi Yến lạnh lùng nói, sau đó nhìn chằm chằm Mục Hàn với ánh mắt khinh thường, cô ta nói thêm: “Tôi đến là để tìm anh ta nói chuyện riêng!”

Khi nói, Lâm Phi Yến giờ ngón tay ra chỉ vào Mục Hàn sau lưng Lâm Nhã Hiên.

"Tìm Mục Hàn?"

Đầu Lâm Nhã Hiên đột nhiên không kịp phản ứng, không phải ngày thường Lâm Phi Yến ghét nhất Mục Hàn sao? Sao hôm nay chị ta lại tìm anh, hơn nữa còn yêu cầu nói chuyện riêng?

"Ờ! Được rồi!"

"Thù Nhi, chúng ta vào trước đi!"

Lâm Nhã Hiên nói với vẻ hơi nghi hoặc, khi sắp đến cửa, cô nhìn chằm chằm Mục Hàn với vẻ tò mò.

"Mục Hàn! Nếu anh dám làm chuyện có lỗi với chị gái tôi, tôi đảm bảo sẽ xử gọn anh!"

Lâm Thù Nhi nghiến răng nói một cách hằn học.

Ngay sau đó, cô ta đóng mạnh cửa biệt thự.

"Anh lại đây cho tôi!"

Thấy chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lâm Phi Yến một tay nắm lấy cổ áo Mục Hàn, kéo lên một cách thô bạo!

"Cô ... cô định làm gì? Tôi kêu lên đấy!"

Mục Hàn nuốt nước miếng, cố ý nói.

"Cút!"

“Tối qua tôi nghe nói anh là tay sai đắc lực của anh chàng đại gia siêu giàu?”

Lâm Phi Yến nghiến răng hỏi.

Cô ta bỏ ra mấy triệu tệ để mua chuộc Mục Hàn, nhưng không ngờ rằng anh đã che giấu thân phận quan trọng như vậy, lại còn không hề đưa tin, rõ là đang đùa giỡn với cô ta như đùa khỉ mà!

"Hư danh, chỉ là hư danh thôi mà!”

Mục Hàn nhăn nhó nói, ánh mắt lén lút nhìn quanh, định tìm cơ hội chuồn mất.

"Đã nhận của tôi hai triệu, hôm nay nếu không nói cho tôi biết anh chàng đại gia siêu giàu đó là ai thì tôi quyết không buông tha cho anh!"

Lâm Phi Yến nắm chặt cổ áo của Mục Hàn và hằn học đe dọa.

"Cô nói lý chút có được không, cho dù tôi thật sự là tay sai đắc lực thì đó cũng chỉ là người đi theo mà thôi, lẽ nào người ta đi đâu cũng phải báo cáo với tôi à?"

"Hơn nữa, giờ cô đã biết tôi là tay sai đắc lực của người đó rồi, lẽ nào cô không định tăng thêm mức đầu tư cho tôi à, đưa thêm cho tôi mấy triệu nữa!”

Mục Hàn cười ha ha nói.

"Anh!"

Lâm Phi Yến không nói nên lời, trong lòng hối hận khôn nguôi.

Tại sao lúc đầu đầu óc mình bị gì mà lại tìm một tên khốn nạn như này giúp đỡ chứ!

"Tôi không quan tâm! Trả lại tiền đây!"

Lâm Phi Yến nhìn chằm chằm Mục Hàn và hung hăng nói.

"Không có! Cần tiền tôi không có, cần mạng… cũng không có luôn!"

Mục Hàn càng ăn nói vô lại hơn.

"..."

Lâm Phi Yến nhìn bộ dạng lưu manh của Mục Hàn, hai má đỏ bừng vì tức giận, nặng nề thở hổn hển, hận rằng không thể chặt kẻ này ra làm tám khúc!

"Rác rưởi, nhất định tôi sẽ cho anh biết tay!"

"Dám nuốt tiền của bà đây, tôi sợ là anh có mạng để tham, nhưng không còn mạng để mà dùng đâu!”

Lâm Phi Yến hít sâu một hơi đe dọa, cô ta nghiến như muốn nát cả răng.

Nói xong cô ta quay lưng bỏ đi trong cơn tức giận!

...

Sáng sớm hôm sau, Tần Lệ đột nhiên đẩy mạnh cửa, biểu cảm vô cùng khoa trương, bà ta quát:

"Nhã Hiên! Thù Nhi! Hai đứa mau dậy tắm rửa, bà cụ nói rồi, phải gọi họp khẩn cấp ngay!"

"Nghe nói là ... Lâm Phi Yến đã xảy ra chuyện rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui