ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân ngay lập tức nhận ra rằng hai người này đến đây là để gây sự.

Mà kẻ dám đến Thịnh Uy Khống Cổ để gây sự thì họ là những người đầu tiên.

Vì dù sao với thực lực của Thịnh Uy Khống Cổ, cho dù là những người giàu có nhất ở Đông Hải đến đây cũng phải thành thật biết điều.

Còn ngông cuồng giống như Mục Hàn đây thì là lần đầu cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân gặp được.
Khi cô ta còn đang sững sờ, Mục Hàn và Quỳ Ngưu đã bước vào thang máy.

“Bảo vệ, bảo vệ!”, mãi cho đến tận khi cửa thang máy đóng lại, cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân mới kịp phản ứng lại, cô ta vội vàng cầm bộ đàm, hoảng sợ hét lên: “Có người tới văn phòng tổng giám đốc gây sự, mau ngăn họ lại!"
Sau khi bảo vệ đến nơi, họ biết rằng Mục Hàn và Quỳ Ngưu đã lên thang máy liền vội vã đi lên cầu thang bộ với tốc độ nhanh nhất, hy vọng rằng có thể đến văn phòng tổng giám đốc trước Mục Hàn và Quỳ Ngưu một bước.

Khi Mục Hàn và Quỳ Ngưu ra khỏi thang máy, các nhân viên bảo vệ đã liều mạng lao đến.
Tuy nhiên, những nhân viên bảo vệ này hoàn toàn chẳng ăn nhằm gì so với Quỳ Ngưu.

Quỳ Ngưu gần như không cần dùng sức cũng đã đánh cho đám bảo vệ này ngã đầy mặt đất.

Cùng lúc đó.

Trong văn phòng tổng giám đốc.

“Mục Hàn không dám tới tìm chúng ta đâu”, Mục Diệp tự tin nói: “Vậy nên mọi người cần phải làm gì thì cứ làm đi, không cần phải lo lắng!”
"Rầm!”
Ngay khi Mục Diệp vừa dứt lời thì liền nghe thấy một tiếng động lớn.

Cửa văn phòng bị đá gãy đôi.

Hai người từ ngoài bước vào.

Người đi đầu là Mục Hàn.

“Mục Hàn?”, đám người Dương Tử Yên lập tức nhìn nhau.

Ngay cả Mục Diệp cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Cái tát vào mặt mình đến nhanh quá!
“Ha ha!”, Mục Hàn liếc nhìn đám người xung quanh rồi cười nói: “Đều ở đây cả sao? Càng tốt, tôi đỡ phải đi tìm từng người một!”
Mục Hàn nói rồi, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám người Mục Diệp.

Anh đi thẳng đến trước mặt Mục Diệp.

Trong khi Mục Diệp còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Quỳ Ngưu đã bước tới, nhấc Mục Diệp lên và đặt sang một bên.

Đồng thời đưa tay vỗ nhẹ vào chiếc ghế văn phòng mà Mục Diệp vừa ngồi.

Anh ta làm tư thế xin mời và nói: “Đại ca, mời anh ngồi!”
Mục Hàn gật đầu và ngồi xuống.

Dương Tử Yên đột nhiên quát mắng: "Mục Hàn, anh làm cái gì vậy? Còn không mau đứng dậy, đó là chỗ mà anh có thể tùy tiện ngồi được hay sao?”
Mục Diệp và những người khác cũng đầy vẻ tức giận.

Mục Hàn không để ý tới Dương Tử Yên, mà là liếc mắt nhìn mọi người và hỏi: "Có biết hôm nay tôi tìm đến các người là muốn làm gì không?”
Mục Diệp và những người khác ngay lập tức nhận ra rằng Mục Hàn đến đây là để tính sổ với họ.

Tuy nhiên, Mục Diệp tỏ vẻ giống như không liên quan gì đến ông ta, ông ta lắc đầu nói: "Tôi không biết cậu đến đây làm gì, nhưng cậu bạo lực như vậy, xông vào Thịnh Uy Khống Cổ chúng tôi nên chúng tôi vô cùng phẫn nộ”.

"Phải đó!”, Dương Tử Yên cũng la lên: "Bảo vệ, bảo vệ! Các người làm ăn kiểu gì mà để người ta xông vào đây thế này!”
“Cô không cần hét nữa”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Đám bảo vệ đó sẽ không vào đây đâu, bởi vì họ đã bị chúng tôi đánh gục hết rồi!”
“Cái gì?”, đột nhiên trong lòng Dương Tử Yên dâng lên một dự cảm không tốt.

Mục Hàn lại nhìn Mục Diệp và dửng dưng hỏi: "Tôi hỏi lại ông một lần nữa, có biết vì sao hôm nay tôi đến đây không?”
“Tôi không biết”, Mục Diệp vẫn lắc đầu.

Đương nhiên Mục Diệp biết rõ mục đích Mục Hàn đến đây là gì.

Tuy nhiên, Mục Diệp tự nhủ là mình đã giũ bỏ sạch sẽ mối quan hệ với các tay săn ảnh và phóng viên, chỉ cần ông ta im lặng không nói thì dù Mục Hàn có biết chuyện cũng không làm gì được ông ta cả.

"Không biết phải không?”
Mục Hàn đột nhiên túm lấy đầu Mục Diệp đập thật mạnh xuống bàn làm việc.

Trán Mục Diệp lập tức tóe máu.

Cảnh tượng đột ngột này khiến đám người Dương Tử Yên kinh hãi.

Đặc biệt là tiếng hét đau đớn của Mục Diệp khiến cho chân Dương Tử Yên và những người khác run lẩy bẩy.

“Vẫn không biết phải không?”, Mục Hàn lạnh lùng hỏi.

"Tôi thực sự không biết…"
Điều khiến Mục Hàn ngạc nhiên là Mục Diệp rất ngoan cố, ông ta cố chịu đựng nỗi đau cũng không chịu thừa nhận tội ác của mình: "Tôi biết cậu muốn chúng tôi nói điều gì, nhưng tôi nói cho cậu biết, chuyện vợ cậu ngoại tình mang thai không hề liên quan gì đến tôi!”
Mục Hàn nhìn về phía đám người Dương Tử Yên và hỏi: "Còn các người thì sao? Các người cũng giống như ông ta, chuyện này không liên quan gì đến các người phải không?”
“Chuyện chúng tôi không làm, anh muốn chúng tôi thừa nhận cái gì?”, mặc dù rất sợ hãi, nhưng Dương Tử Yên vẫn nghiến răng nghiến lợi, không hề nao núng.


Quỳ Ngưu trả lời: "Tôi đếm được tổng cộng một nghìn không trăm lẻ một nhát.

Ruột của người đó lòi cả ra, nhưng hắn ta vẫn không chết được, chỉ có thể giương mắt lên chịu đựng”.

"Đại ca, anh lại định làm thế nữa à?”
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui