ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


“Đúng thế!”, Dương Thiên Bảo không chịu thua nói: “Nếu muốn đi thì bọn mình sẽ tự đi, cậu muốn bọn mình cút luôn bây giờ, ha ha, thì bọn mình không đi nữa!”
“Cậu có thể làm gì bọn mình nào?”
Lâm Nhã Hiên cạn lời.

Cô hoàn toàn không ngờ hai cô bạn từng thân thiết này của mình hiện giờ lại trở nên vô lại như vậy.
“Không đi đúng không?”, Mục Hàn cười khẩy, ra hiệu cho Quỳ Ngưu: “Ném hai người phụ nữ này ra ngoài!”
“Vâng, thưa đại ca”, Quỳ Ngưu làm bộ xắn tay áo lên: “Nói thật, tôi đã nhịn các cô lâu lắm rồi, cũng ngứa mắt các cô từ nãy giờ rồi”.

Quỳ Ngưu bước về phía Dương Thiên Bảo và Hà Thi Vân.

Đám người Chúc Long đều lạnh lùng đứng xem.

ngôn tình hoàn
Ngay cả Phương Viên cũng cảm thấy hai người này rất quá đáng, một phụ nữ như cô cũng muốn đánh họ nữa là.

“Anh muốn làm gì?”, thấy Quỳ Ngưu cao lớn như ngựa đi tới, Hà Thi Vân liền hoảng sợ: “Nếu anh dám động vào một cọng tóc của chúng tôi...”
Hà Thi Vân còn chưa nói xong, đã bị một tay Quỳ Ngưu nhấc bổng lên.

“A! Đám đàn ông thô lỗ Hoa Hạ các anh đúng là một lũ người nguyên thủy, so với đàn ông nước ngoài thì căn bản chính là cặn bã của cặn bã, không hề phong độ chút nào”.

Tay còn lại của Quỳ Ngưu nhấc Dương Thiên Bảo lên, cô ta cũng lớn tiếng kêu ca.

“Một lũ khốn nạn, vô lễ, một lũ không có văn hóa, đám người đàn ông Hoa Hạ các anh đều là lũ rác rưởi!”
“Mau thả tôi xuống, đám người Hoa Hạ thấp hèn, sao có thể đối xử với phụ nữ nước ngoài cao quý như chúng tôi như vậy chứ?”
Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo hét lên thất thanh.

Vốn dĩ bọn họ đều sính ngoại, cảm thấy nước ngoài cái gì cũng tốt.

Đối với bọn họ mà nói, đàn ông nước ngoài sẽ tốt hơn người Hoa Hạ trăm nghìn lần.

Gặp phải chuyện này, bọn họ chỉ càng thêm chắc chắn với cách nghĩ của mình, cảm thấy đàn ông Hoa Hạ đều xấu xa, đàn ông nước ngoài mới tốt đẹp.

Lúc này, Quỳ Ngưu đã xách hai người ra khỏi cửa.

Nhưng trong miệng bọn họ vẫn mắng chửi như cũ: “Ha ha, đây là Hoa Hạ sao? Ai không biết còn tưởng chúng tôi tới bộ lạc của người thổ dân da đỏ nữa cơ!”
“Đúng thế, Hoa Hạ thấp hèn hạ lưu, bọn họ có khác gì với bộ lạc thổ dân da đỏ cơ chứ?”
Hai người tíu ta tíu tít la ó như hai con chim sẻ.

“Ồn chết đi được!”, Mục Hàn cực kì ghét bỏ xua tay: “Mau ném hai người họ ra ngoài, tôi nhìn mà càng thêm bực bội”.

“Vâng!”, Quỳ Ngưu sức lớn, mặc dù hai tay xách hai người nhưng lại rất dễ dàng.

Như thể đang ném tạ, hai người bị ném ra ngoài rất xa.

“A!”
“Mông của tôi!”
Hai người ngã sõng soài dưới đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Đám người hạ lưu thấp hèn Hoa Hạ các người dám đối xử với khách nước ngoài chúng tôi như vậy sao?”, Hà Thi Vân hung hăng mắng nhiếc: “Các người cứ đợi đấy, chúng tôi nhất định sẽ báo thù!”
“Đúng!”, Dương Thiên Bảo cũng hùa theo: “Chúng tôi sẽ nói với phóng viên nước ngoài về đám thổ dân bộ lạc nguyên thủy này của Hoa Hạ đã đối xử thế nào với khách nước ngoài như chúng tôi!”
“Chỉ dựa vào các cô?”, Mục Hàn cười nhạt, khinh bỉ nói: “Mà cũng xứng tự xưng là khách nước ngoài à?”
“Đúng là máy bay chiến đấu phế liệu trong đống rác!”
“Anh anh anh!”, hai người vừa nghe vậy liền tức giận không thôi.

“Chúng tôi không có cách nào giao thiệp được với đám người hạ lưu Hoa Hạ các anh”, Hà Thi Vân tức phì phò: “Thiên Bảo, bọn mình mau đi thôi, rời khỏi nơi toàn những đám hạ lưu này”.

“Đúng!”, Dương Thiên Bảo gật đầu: “Nơi rác rưởi Hoa Hạ, tôi thật không muốn ở lại đây một giây nào!”
“Cứ thế mà rời khỏi Hoa Hạ sao?”, Mục Hàn nhếch mép cười khẩy nói: “Không dễ như vậy đâu!”
Sau khi hai người rời đi, Mục Hàn bảo Chúc Long thông báo cho bộ phận nhập cảnh, dựa vào danh sách nhập cảnh trái phép tìm ra Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo.

“Cái gì?”, giọng Hà Thi Vân cao gấp tám lần: “Cô nói chúng tôi nhập cảnh trái phép sao? Ha ha, thật nực cười, ở cái nơi hoang dã Hoa Hạ khỉ ho cò gáy này, các người có lái Roll-Royce tới đón chúng tôi, chúng tôi cũng lười đi!”
“Thế sao?”, nhân viên sân bay cười khinh bỉ, coi thường nói: “Nếu các cô đã coi thường Hoa Hạ thì tại sao còn lén lút nhập cảnh tới đây chứ?”
“Tôi đã nói là chúng tôi không nhập cảnh trái phép”, Hà Thi Vân tức điên nói.

“Xin lỗi, các cô không làm bất kì thủ tục nhập cảnh hợp pháp nào”, nhân viên sân bay đáp.

“Không thể nào”, Hà Thi Vân vội vàng đưa tay lục lọi.

Kết quả tìm rất lâu cũng không tìm được gì trong túi xách.

Không ngờ giấy tờ nhập cảnh của hai người đã bị Hoàng Điểu lấy đi lúc nào không hay.

Lúc này hai người đột nhiên hoảng loạn.

“Sao vậy?”, nhân viên sân bay thấy vậy liền cười nhạo: “Giấy tờ nhập cảnh của các cô đâu? Sao? Không có đúng không?”
“Ha ha, vừa nhìn là biết các cô nhập cảnh trái phép, còn giả vờ cái gì, tưởng mình là người thượng đẳng à?”
“Chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, hai người trước mắt không có hộ khẩu cư trú ở Hoa Hạ, đang làm thủ tục định cư ở nước ngoài, một người nước ngoài vô gia cư mà còn lén nhập cảnh trái phép vào Hoa Hạ, do thẻ định cư nước ngoài không tốt sao?”
“Các cô muốn thế nào?”, Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo liền chột dạ.

Dưới tình hình không hợp pháp như này, đối mặt với nhân viên công tư nghiêm minh của quốc gia, bọn họ cực kì sợ hãi.

“Còn có thể thế nào nữa chứ?”, nhân viên sân bay coi thường nói: “Trục xuất hai người ra khỏi nước, nói một cách thô tục, đó là đuổi hai người ra khỏi Hoa Hạ”.

“Cái gì?”, Hà Thi Vân vừa nghe liền tê dại da đầu: “Các người đúng là đám người hèn hạ, sao có thể đối xử với chúng tôi như vậy chứ!”
Nếu sau này ở nước ngoài bị người khác biết được bọn họ bị trục xuất khỏi nước, thì sẽ mất mặt đến mức nào đây!
“Trục xuất thì trục xuất!”, Dương Thiên Bảo mắng chửi: “Cái loại như Hoa Hạ, chúng tôi không muốn ở lại đâu! Nơi hoang dã này chỉ có thể sinh ra loại người thấp hèn như các người!”
“Người Hoa Hạ các người cả đời này đừng hòng so bì được với nước ngoài!”
“Mau cút đi!”, nhân viên làm thủ tục trục xuất cho bọn họ xong, mất kiên nhẫn nói.

Hà Thi Vân và Dương Thiên Bảo xuống máy bay, đứng trên đất khách quê người bỗng cảm nhận được bầu không khí vô cùng tươi mát.

“Sảng khoái quá!”, Hà Thi Vân còn đắc ý vươn vai: “Quả nhiên nước ngoài chính là thiên đường, tốt đẹp hơn nhiều so với Hoa Hạ hoang dã kia, mình thấy những tháng ngày ở nước ngoài viên mãn hơn Hoa Hạ nhiều, tươi sáng biết bao!”
“Đúng là không thể so sánh được”, Dương Thiên Bảo nói: “Cuối cùng cũng không cần phải đối mặt với những kẻ da vàng tóc đen ghê tởm Hoa Hạ rồi.

Vẫn là những người mắt xanh da trắng nước ngoài khiến người ta thoải mái hơn nhiều!”
“Đúng vậy!” Hà Thi Vân bĩu môi nói: “Cậu có cảm thấy bầu không khí ở nước ngoài trong lành hơn Hoa Hạ không, trước đó chúng ta đã hít thở bầu không khí ô nhiễm của Hoa Hạ, không tốt cho sức khỏe, tốt hơn là chúng ta nên đi bộ về”.

- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui