ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Ánh mắt của mọi người tại sảnh tiệc cưới đều bị thu hút bởi ba thứ được phủ bằng vải lụa.

Mặc dù được bọc bằng vải lụa đen nhưng nhìn từ bề ngoài thì rõ ràng có hình dạng khá lớn.

Lâm Lợi Cương mơ hồ, cười híp mắt nói: "Không hổ danh là nhà họ Mục ở thủ đô, không hổ danh là thế gia hàng đầu Hoa Hạ, quả nhiên ra tay hào phóng”.

"Quà cưới khổng lồ như vậy, e là rất có giá trị!"
Nghe Lâm Lợi Cương nói vậy, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Dù bọn họ có ngốc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng đoán được ba món quà bọc vải lụa đen này nhất định không phải thứ đồ tốt lành gì, vậy mà Lâm Lợi Cương vẫn nhiệt tình như vậy.

“Có giá trị hay không thì chưa bàn đến”, Mục Sảng cười nói: “Nhưng tôi tin rằng, các người và đặc biệt là Mục Hàn chắc chắn sẽ thích”.

Mục Sảng búng tay ra lệnh: "Cởi bỏ tấm vải lụa đen”.

Lúc này, tấm vải lụa màu đen thứ nhất được một tên vệ sĩ thân cận vén ra.

Khi mọi người nhìn thấy thứ đồ bên trong, tất cả đều hết sức kinh ngạc.

Đặc biệt là nụ cười Lâm Lợi Cương đột ngột tắt ngúm.

Dáng vẻ ông ta cực kỳ khôi hài, khuôn mặt đanh lại.

Bởi vì thứ đầu tiên mà bọn họ thấy lại là một linh vị.

Trên linh vị bằng gỗ màu đen, chạm khắc rõ ràng năm chữ lớn: Linh vị của Mục Hàn.

Mục Sảng cười híp mắt nói: "Tao nghe nói, khi mẹ ruột Sở Vân Lệ của mày bị giam lỏng ở Tân Hải, trong phòng luôn có một linh vị như vậy, sau đó đã bị mày đập nát”.

"Bây giờ, tao sẽ trả lại nguyên vẹn linh vị này cho mày”.

"Sao nào? Món quà đầu tiên của tao đầy thành ý, đúng không?"
Nhìn thấy tấm linh vị này, Sở Vân Lệ bỗng nhiên cực kỳ kinh hãi.

Không đợi Mục Hàn trả lời, Mục Sảng nói với cấp dưới của mình: "Mọi người nhìn kìa, cậu ta đang rất cảm động vì món quà mà tôi đã dày công chuẩn bị đấy.

Tôi tin rằng cậu ta sẽ thích món quà thứ hai và món quà thứ ba hơn”.

"Mở hết ra đi”.

Thế là, tấm vải lụa đen trên món quà thứ hai và thứ ba đã được vén lên.

Lần lượt là một chiếc hũ đựng tro cốt và một vòng hoa.

“Có linh vị rồi thì sao có thể thiếu hũ đựng tro cốt và vòng hoa được chứ?”, Mục Sảng cười nói: “Ba món đồ đều đầy đủ cả rồi, đường mày xuống Hoàng Tuyền sẽ không cảm thấy cô đơn nữa”.

Bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu trố mắt nhìn nhau.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng món quà của Mục Sảng hóa ra lại là những thứ này.

Đặc biệt là trong dịp như đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, rõ ràng đây là hành động cực kỳ khinh thường Mục Hàn.

Về phần mấy người Chúc Long, ai nấy đều lộ rõ vẻ tức giận trên khuôn mặt.

.

Ngôn Tình Ngược
Đưa những thứ này vào hiện trường đám cưới của đại thống soái thì đúng là tự đặt chân vào chỗ chết!
Đây là hành vi bất kính với đại thống soái.

Quỳ Ngưu siết chặt nắm đấm, vang lên tiếng răng rắc từ các khớp ngón tay.

"Đại ca, để tôi giết tên nhóc không biết trời cao đất này”, Quỳ Ngưu bực bội nói: “Sau khi giết chết Mục Sảng, tôi sẽ đến thủ đô, tiêu diệt luôn nhà họ Mục”.

Với tư cách là người có sức chiến đấu lớn mạnh nhất trong tứ đại chiến thần, quả thực Quỳ Ngưu có thực lực này.

Hơn nữa, giống với võ lực, Quỳ Ngưu cũng là người dễ nổi nóng nhất.

Bất kỳ hành vi nào dám sỉ nhục Mục Hàn thì trong mắt Quỳ Ngưu đều đáng chết.

Lần này, không ai lên tiếng ngăn cản Quỳ Ngưu.

Bởi vì mấy người Chúc Long cũng có cùng ý nghĩ như vậy.

Giết Mục Sảng trước, sau đó tiêu diệt nhà họ Mục ở thủ đô.

Ngay cả bản thân Mục Hàn cũng nghĩ như vậy.

Đối với Mục Sảng mà nói, đây chỉ là một kế sách mà hắn sử dụng để khiêu khích chọc giận Mục Hàn mà thôi.

Chỉ cần Mục Hàn nổi giận và ra tay trước thì hắn sẽ có đủ lý do để giết Mục Hàn mà không để lại bất kỳ lời dị nghị nào với những người bên ngoài.

Mục Sảng không hề biết rằng, hắn làm vậy đã đồng nghĩa với việc đặt chân xuống Hoàng Tuyền.

Chỉ cần Mục Hàn ra lệnh, thì đầu Mục Sảng sẽ lìa khỏi xác ngay lập tức.

“Mục Hàn, đừng làm vậy!”, ngay khi Mục Hàn định ra lệnh, Lâm Nhã Hiên vội vàng lên tiếng.

Theo Lâm Nhã Hiên thấy, mấy người Mục Hàn căn bản không có khả năng chống lại Mục Sảng.

Một khi hai bên xảy ra xung đột thì cuối cùng Mục Hàn sẽ là bên chịu thiệt.

Càng huống hồ, bây giờ chỗ này đang là nơi tổ chức đám cưới của Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn.

Lâm Nhã Hiên không muốn nhìn thấy Mục Hàn đổ máu trong lễ cưới.

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn mới bỏ tay xuống, nói với Quỳ Ngưu: "Tạm thời cứ tha cho Mục Sảng, đợi sau này tôi đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô thì nhất định sẽ không tha cho họ”.

Nghe Mục Hàn nói vậy, Quỳ Ngưu gật đầu đáp: "Vâng, thưa đại ca!"
Quỳ Ngưu biết rằng, câu nói của Mục Hàn có nghĩa là Mục Sảng chắc chắn chỉ là châu châu sau mùa thu, chẳng còn bay nhảy được mấy ngày nữa đâu.

"Mục Hàn, đừng giả vờ nữa.

Tao đã đưa đến cho mày linh vị, hũ đựng tro cốt và vòng hoa ngay trong lễ cưới của mày, lúc này chắc hẳn trong lòng mày đang muốn xé tao ra thành trăm mảnh rồi, đúng không?”
Mục Sảng cười nhạt nói: "Giờ tao đang đứng đây này, chỉ cần mày ra tay là có thể báo thù được rồi”.

"Đương nhiên, nếu mày không ra tay thì tao sẽ rời đi”.

"Suy cho cùng, quà cưới đã tặng đến nơi rồi, cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa”.

Mục Sảng nói xong liền xoay người bước ra ngoài.

Tuy nhiên, Mục Sảng vẫn cố tình bước đi rất chậm.

Hắn đang chờ Mục Hàn ra tay.

Mục Sảng thực sự thích cảm giác đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay.

Thật tuyệt.

Nếu Mục Hàn bị giết ngay tức khắc thì trái lại Mục Sảng sẽ cảm thấy buồn chán.

Mục Sảng vừa bước ra ngoài vừa khiêu khích Mục Hàn.

“Đồ chó, nếu không phải do đại ca ra lệnh thì tao đã chặt mày thành trăm mảnh rồi!”, Quỳ Ngưu tức giận nói.

“Thật sao?”, lúc này Mục Sảng đã đi tới cửa, cười nheo mắt nói: “Thật đáng tiếc, tao sắp rời khỏi đây rồi, mày không có cơ hội đấy đâu”.

Sau khi đi ra ngoài, Mục Sảng thậm chí còn không quên khiêu khích Mục Hàn: “Mục Hàn, mày có chắc là sẽ thả tao đi như vậy không?”
“Cút, mau cút đi!”, Quỳ Ngưu đóng cửa lại vang lên một tiếng “rầm”.

Sau khi Mục Sảng rời đi.

Mục Hàn dặn dò mấy người Chúc Long: "Những thứ mà Mục Sảng đem đến đây hôm nay, không cần phải vứt đi đâu”.

"Sau khi đám cưới kết thúc, tôi sẽ trả lại nguyên vẹn cho anh ta”.

"Bây giờ tôi không cần dùng những thứ này, nhưng tôi tin Mục Sảng nhất định có thể dùng đến nó!"
Chúc Long lập tức gật đầu đáp: "Tôi hiểu rồi, thưa đại ca!"
Sau đó anh ta cử người thu dọn và cất giữ ba thứ đồ này.

Đám cưới tiếp tục diễn ra.

Mặc dù sự xuất hiện của Mục Sảng khiến mọi người cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ngoài chuyện này ra, toàn bộ chương trình tổ chức đám cưới vẫn rất hài hòa.

Đối mặt với Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn cảm thấy rất áy náy: “Nhã Hiên, thật sự xin lỗi em, náo loạn đám cưới của em thành ra nông nỗi này”.

“Không sao đâu!”, Lâm Nhã Hiên mỉm cười nói: “Em không để bụng chuyện này đâu”.

"Trên đời không có thứ gì hoàn hảo, có một chút tiếc nuối mới càng khiến người ta khó quên, không phải sao?”
"Huống hồ, khi đối mặt với đám người nhà họ Mục ở thủ đô, anh không hề thỏa hiệp, vừa khớp với hình tượng mà anh nên có trong trái tim em”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui