ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Nhưng Sở Vân Lệ đã không còn nghe được cuộc nói chuyện của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng.

Vì Sở Vân Lệ đã bị Mục Thịnh Uy bảo người dẫn vào trong phòng giam.

Phòng giam của nhà họ Mục ở thủ đô rất chắc chắn và kiên cố, hễ ai vào đó mà không có lệnh của gia chủ thì không ai có thể ra ngoài được.

Sau khi tạm biệt Phụng Cầu Hoàng, Mục Thịnh Uy đến phòng giam.

Nhìn thấy Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ cũng không ngạc nhiên.

Bà ấy chỉ bình tĩnh nói: “Mục Thịnh Uy, cuối cùng ông cũng đến giết tôi rồi!”
Mục Thịnh Uy sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Lòng bà biết là được”.

Sở Vân Lệ nắm giữ bí mật của Mục Thịnh Uy khiến ông ta từ đầu đến cuối như hóc xương cá.

Nhất là vì Mục Hàn mà trong ba mươi năm nay lần đầu tiên Sở Vân Lệ dùng đến bí mật này để ép buộc ông ta.

Có lần đầu chắc chắn sẽ có lần thứ hai.

Thế nên trong mắt Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ nhất định phải chết.

“Sở Vân Lệ, bà khiến tôi thất vọng quá”, Mục Thịnh Uy nhìn Sở Vân Lệ, tức giận nói: “Năm đó bà luôn miệng nói yêu tôi, bà sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi, thậm chí có thể dâng hiến cả mạng sống của bà”.

“Nhưng bây giờ bà lại lấy bí mật này ra để ép buộc tôi”.

“Sở Vân Lệ, giờ tôi mới biết bà không hề yêu tôi như bà đã nói”.

“Năm đó tôi đúng là mù mới thích bà”.

“Người mù thật sự là tôi đây này”, Sở Vân Lệ cười nhạo, khinh thường nói: “Tôi còn nghĩ đàn ông trong gia tộc hàng đầu Hoa Hạ chắc chắn là người có tình có nghĩa, dám làm dám nhận.

Bây giờ xem ra chẳng qua chỉ là một kẻ máu lạnh, bạc tình thôi”.

“Vì lợi ích của bản thân mà không tiếc hy sinh máu thịt của mình”.

Sở Vân Lệ càng nói càng kích động.

“Sở Vân Lệ, giờ bà mới biết à?”, Mục Thịnh Uy kiêu ngạo nói: “Trong gia tộc bọn tôi, chỉ có quyền lực mới là thứ tối cao, còn loại phụ nữ có thân phận như bà chỉ là công cụ đối với chúng tôi mà thôi”.

“Có giá trị lợi dụng thì được, hễ mất đi giá trị lợi dụng thì sẽ bị bọn tôi vứt bỏ”.

“Sao bà có thể hiểu được triết lý của giai cấp gia tộc như bọn tôi được chứ?”
“Thế nên ông xem tôi là vật cản đường, thậm chí khi đó tôi đã mang trong mình đứa con của ông, ông cũng vứt bỏ không thương tiếc à?”, Sở Vân Lệ căm phẫn hỏi.

“Đúng thế!”, Mục Thịnh Uy không hề có ý che giấu nói: “Có cái gọi là thành công của một người thì phải hy sinh rất nhiều người để đổi lấy.

Với tôi, bà chẳng khác gì người giúp việc có địa vị thấp kém trong nhà họ Mục ở thủ đô cả”.

“Thân phận con gái của vương tộc ở Đông Hải còn lâu mới xứng để tôi cưới về làm vợ”.

“Chí có con gái gia tộc đứng thứ hai Hoa Hạ là Phụng Cầu Hoàng mới là người xứng với tôi nhất”.

“Ha ha ha!”, lúc này Sở Vân Lệ bật cười thành tiếng: “Mục Thịnh Uy, ông luôn miệng nói chỉ có Phụng Cầu Hoàng mới xứng với ông nhất, vậy thì tôi hỏi ông, ông có yêu Phụng Cầu Hoàng hay không?”
Mục Thịnh Uy sửng sốt, sau đó đáp: “Yêu chứ, Phụng Cầu Hoàng là vợ tôi, tất nhiên là tôi yêu bà ấy rồi”.

“Không! Ông không yêu bà ta”, Sở Vân Lệ lắc đầu nói: “Ông không hề yêu Phụng Cầu Hoàng, phản ứng vừa rồi đã bán đứng ông”.

Nếu Mục Thịnh Uy thật sự yêu Phụng Cầu Hoàng thì lúc trả lời câu hỏi của Sở Vân Lệ, ông ta tuyệt đối sẽ không do dự.

Mục Thịnh Uy quả thật chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

“Sao nào? Tôi nói đúng quá chứ gì?”, Sở Vân Lệ nói tiếp: “Ông không hề yêu Phụng Cầu Hoàng, sở dĩ ông đồng ý cưới Phụng Cầu Hoàng là vì ông xem trọng gia tộc của bà ta là gia tộc đứng thứ hai Hoa Hạ”.

“Ông cưới con gái của gia tộc đứng thứ hai Hoa Hạ về làm vợ thì ông sẽ có nhiều sự trợ giúp hơn, có thể mưu cầu vị trí người thừa kế gia chủ của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ”.

Mục Thịnh Uy im lặng không đáp.

Bởi vì những lời vừa nãy của Sở Vân Lệ đã nói đúng suy nghĩ của Mục Thịnh Uy rồi.

“Ha ha! Quả nhiên là thế”, nhìn vẻ mặt của Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ càng tin chắc vào suy đoán của mình: “Mục Thịnh Uy, tôi thật không ngờ để đạt được mục đích mà ông có thể hy sinh cả tình yêu của mình”.

“Tình yêu?”, Mục Thịnh Uy cười nhạo, khinh thường nói: “Ở trước quyền lực tối cao thì tình yêu là cái thá gì? Chỉ cần tôi đạt đến đỉnh cao nhất thì chẳng có loại phụ nữ nào mà không có cả”.

“Mà muốn trở thành người đứng ở địa vị cao nhất thì phải từ bỏ rất nhiều thứ”.

“Chẳng hạn như tình yêu, tình thân…”
“Vậy à?’, Sở Vân Lệ nói: “Cho nên đây cũng là lý do năm đó ông hãm hại anh cả của ông à?”
Nghe Sở Vân Lệ nói thế, Mục Thịnh Uy lập tức biến sắc.

“Sở Vân Lệ, bà… bà nói bậy bạ gì thế?”, Mục Thịnh Uy thở hổn hển.

Bởi vì câu nói của Sở Vân Lệ là điểm yếu của Mục Thịnh Uy.

Cũng chính là bí mật lớn nhất của ông ta.

Ba mươi năm trước, Mục Thịnh Uy vẫn còn là một người trong thế hệ trẻ của nhà họ Mục ở thủ đô.

Những thanh niên trong nhà họ Mục ở thủ đô – gia tộc tồn tại hàng nghìn năm vô cùng tài giỏi, tài năng xuất chúng.

Năm đó Mục Thịnh Uy chỉ đứng thứ hai trong số đó.

Đồng thời, Mục Thịnh Uy như hạc giữa bầy gà, thậm chí giỏi hơn cả Mục Thịnh Bắc – anh cả của ông ta.

Mục Thịnh Uy lập tức trở thành người được ưu ái trong nhà họ Mục ở thủ đô.

Là tấm gương cho thế hệ sau học hỏi.

Là người được các bậc cha chú khen ngợi nhiều nhất.

Điều này cũng khiến Mục Thịnh Uy bắt đầu có tâm tư dòm ngó đến vị trí người thừa kế chức gia chủ.

Mặc dù Mục Thịnh Bắc không bằng Mục Thịnh Uy nhưng rất chín chắn về mọi mặt, được các bậc cha chủ khen ngợi, cộng thêm ông ấy là con trưởng trong nhà tất nhiên sẽ là người thừa kế số một được chọn trong tương lai.

Mục Thịnh Uy cứ luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Sau đó cuối cùng Mục Thịnh Uy cũng tìm được cơ hội.

Lúc cùng Mục Thịnh Bắc đối phó với kẻ địch, Mục Thịnh Uy lại nương tay khiến Mục Thịnh Bắc bị đối phương bao vây tấn công, sau đó bị ép đến vách núi.

Mục Thịnh Uy cố ý trốn không xuất hiện để rồi Mục Thịnh Bắc phải bất lực nhảy xuống vách núi sâu thẳm.

Sau đó để chắc chắn không có sơ suất gì, Mục Thịnh Uy còn chạy đến bên dưới vách núi để đâm Mục Thịnh Bắc thêm một nhát dao, giết chết ông ấy.

Sở Vân Lệ đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Sau khi Mục Thịnh Bắc chết, dĩ nhiên Mục Thịnh Uy có bản lĩnh mạnh nhất trở thành người thừa kế xứng đáng với vị trí gia chủ được mong chờ nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Mục ở thủ đô.

Cuối
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui