ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


“Cậu!”, Mục Thịnh Uy không thể cười được nữa.

      Ông ta chưa từng thấy ai tự cao như vậy.

      Năm xưa Mục Thịnh Uy đã từng tung hoành khắp giới thế gia giàu có, cũng không đến mức không coi ai ra gì như Mục Hàn.

      Mục Thịnh Uy nhìn Mục Hàn với ánh mắt không thể tin được.

      Đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô, trừng phạt tất cả những kẻ đã từng làm hại Sở Vân Lệ ư?  
      Nực cười!  
      Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia nghìn năm, thâm sâu cố đế, cho dù là chính quyền nhà nước cũng không dám đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô.

      Chỉ dựa vào Mục Hàn không biết trời cao đất dày này ư?  
      Nói không ngoa, trong cả Hoa Hạ không có bất kỳ thế lực nào dám khiêu chiến với nhà họ Mục ở thủ đô!  
      “Chỉ cần cậu và mẹ cậu giữ mồm giữ miệng, tôi có thể tha cho hai mẹ con cậu”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Nhưng điều thứ hai, cậu nói muốn trừng phạt tất cả những thành viên của nhà họ Mục đã từng làm hại mẹ cậu thì đúng là hơi hoang đường rồi nhỉ?”  
      “Năm xưa những người trong nhà họ Mục có liên quan tới mẹ cậu, có ai là không tàn nhẫn chứ?”  
      “Cậu chắc là một mình cậu có thể làm được sao?”  
      “Tất nhiên!”, Mục Hàn tự tin nói: “Tôi không chỉ muốn đánh nhà họ Mục ở thủ đô, mà còn đứng trước tất cả những người của nhà họ Mục ở thủ đô nói với mẹ tôi rằng, Mục Thịnh Uy ông không xứng với bà ấy!”  
      “Hơn nữa con trai của bà ấy cũng mạnh hơn Mục Sảng - con trai của ông và Phụng Cầu Hoàng gấp trăm nghìn lần!”  
      “Ha ha ha!”, Mục Thịnh Uy càng lúc càng cảm thấy Mục Hàn là một kẻ điên khoác lác.

      Nếu Mục Hàn bình tĩnh và sáng suốt hơn thì tuyệt đối sẽ không nói ra lời lẽ như vậy.

      “Được!”, Mục Thịnh Uy cười khẩy nói: “Vậy tôi đợi cậu”.

      “Bây giờ, cậu có thể nói điều kiện thứ ba của cậu rồi đấy”.

      Mục Hàn nhìn sâu vào mắt ông ta, nói: “Điều kiện thứ ba là tôi sẽ giết Phụng Cầu Hoàng và Mục Sảng trước mặt ông!”  
      Từ khi Mục Sảng mang linh vị, hũ tro cốt và vòng hoa vào đám cưới của Mục Hàn thì anh đã quyết định sẽ không tha cho hắn.

      Vì đó là đám cưới thế kỷ mà Mục Hàn bù đắp cho Lâm Nhã Hiên.

      Vốn dĩ anh đã chuẩn bị công khai thân phận đại thống soái của mình cho cô biết.

      Nhưng mọi thứ đã bị Mục Sảng phá hỏng.

      Tạo thành sự tiếc nuối không cách nào cứu vãn được trong lòng anh và Lâm Nhã Hiên.

      Cho nên trong mắt Mục Hàn, giết Mục Sảng là điều chắc chắn như đinh đóng cột.

      “Cái gì?”, Mục Thịnh Uy không khỏi lớn tiếng nói: “Mục Hàn, cậu nằm mơ đấy à?”  
      “Tôi nói cho cậu biết, cậu giết Sảng Nhi là điều không thể!”  
      Huống hồ, Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng đã sắp xếp lực lượng vệ sĩ bảo vệ sự an nguy của Mục Sảng một cách chu đáo nhất, trên cả nghìn quân, trên trời dưới đất đều có đủ cả, ở đâu có người của Mục Thịnh Uy và Phụng Cầu Hoàng thì Mục Sảng sẽ không xảy ra chuyện gì.

      “Vậy sao?”, Mục Hàn nhếch miệng: “Mục Thịnh Uy, tôi cũng nói cho ông biết, người mà Mục Hàn tôi muốn giết chưa bao giờ để vuột khỏi tay!”  
      “Được! Nếu cậu đã tự tin như vậy thì tôi sẽ đợi cậu!”, Mục Thịnh Uy tức giận: “Nói đi, cậu định khi nào ra tay?”  
      “Một năm sau à?”  
      “Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu: “Trong thời gian một năm, sau khi đứa con của tôi chào đời, ông và nhà họ Mục ở thủ đô cũng nhất định đã chuẩn bị xong xuôi, tránh việc sau này ông lại bảo rằng tôi không cho ông thời gian chuẩn bị, không công bằng với mấy người”.

      Những lời nói này của Mục Hàn khiến cách nhìn nhận sự việc của Mục Thịnh Uy lần nữa bị sụp đổ.

      Đó là những lời mà nhà họ Mục nói với người khác từ trước tới nay.

      Nhưng hôm nay lại bị đổi thành Mục Hàn nói ra lời này tới mấy lần.

      “Được!”, Mục Thịnh Uy vừa nảy ra một ý định, nói: “Mục Hàn, cậu dám đánh cược với tôi không?”  
      “Cược cái gì?”, Mục Hàn hỏi.

      “Cược một năm sau, nếu cậu có thể bước vào nhà họ Mục ở thủ đô một bước thì Mục Thịnh Uy tôi chấp nhận nhận thua, quỳ gối với mẹ cậu trước mặt toàn thế giới, chấp nhận bất kể hình phạt nào của cậu”.

      “Nhưng muốn tôi nhận thua thì phải xem cậu có năng lực này hay không đã! Nếu không có thì đừng nói đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô, ngay cả cửa nhà họ Mục, cậu cũng đừng mơ tưởng bước vào!”  
      Mục Thịnh Uy muốn dẫn dụ Mục Hàn đánh cược với ông ta.

      Vì ông ta đã nhìn ra được, Mục Hàn không chỉ cực kì kiêu căng, mà còn là một kẻ có tính cách ngạo mạn.

      Những người như vậy chắc chắn sẽ không dùng bí mật của người khác để ép buộc người đó.

      Vì thế Mục Thịnh Uy muốn lập một bản thỏa thuận với Mục Hàn.

      Có như vậy thì Mục Hàn sẽ bị bản thỏa thuận này ràng buộc.

      Càng sẽ không làm lộ cái bí mật lớn của ông ta ra ngoài.

      “Được, tôi đồng ý với ông”, Mục Hàn đã nhìn thấu tâm tư của Mục Thịnh Uy, nhưng vẫn gật đầu nói: “Sau một năm, tôi sẽ đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô”.

      “Tôi có thể bảo đảm với ông, nếu Mục Hàn tôi không làm được, không thể bước vào nhà họ Mục thì tôi sẽ để mặc ông tùy ý xử lý!”  
      “Cứ quyết định như vậy đi!”, Mục Thịnh Uy nói.

      Sau khi thỏa thuận xong xuôi với Mục Hàn, Mục Thịnh Uy quay về thủ đô.

      Lúc này đã là sáng sớm.

      Sau khi biết Mục Thịnh Uy tự mình đi đến tỉnh, Phụng Cầu Hoàng đã lo lắng mất ngủ một đêm.

      Thấy Mục Thịnh Uy trở về, bà ta vội vàng ra đón: “Gia chủ, ông đã đến tỉnh à?”  
      “Đúng vậy”, Mục Thịnh Uy cũng không giấu giếm: “Tôi đi gặp thằng con hoang Mục Hàn”.

      “Cái gì?”, Phụng Cầu Hoàng vô cùng kinh ngạc: “Ông đi gặp nó làm gì?”  
      “Gần ba mươi năm rồi, tôi rất muốn nhìn xem thằng con hoang của Sở Vân Lệ có năng lực gì”, Mục Thịnh Uy không khỏi híp mắt nói: “Nhưng thật đáng tiếc, cách biệt giữa nó và Mục Sảng quá rõ ràng”.

      “So với chúng ta, thì thằng con hoang đó có suy nghĩ cực kì viển vông, bị bó buộc bởi những thứ hèn hạ tầm thường, mà không hề hay biết rằng nó chẳng là cái thá gì cả”.

      “Vì vậy tôi đã lập một thỏa thuận với thằng con hoang đó”.

      Mục Thịnh Uy kể lại nội dung bản thỏa thuận cho Phụng Cầu Hoàng nghe.

      Bà ta nghe xong, bất giác giơ ngón tay cái khen ngợi nói: “Gia chủ, ông thật cao siêu! Chỉ dùng một bản thỏa thuận đặt cược mà đã chơi thằng con hoang một vố!”  
      “Hơn nữa, nó thì có tài cán gì mà vọng tưởng đánh vào nhà họ Mục ở thủ đô chứ!”  
      “Rõ ràng là ngu si mộng tưởng!”  
      “Tôi thật sự chờ mong, được thấy cảnh hai mẹ con nhà nó phải quỳ ba ngày ba đêm trước cửa nhà họ Mục ở thủ đô!”  
      “Thông qua lần đặt cược này, tôi không chỉ có thể tạm thời khống chế hai mẹ con Mục Hàn, mà còn có thể tuyên truyền củng cố thế lực để tôi chính thức lên làm gia chủ mới”.

      Mục Thịnh Uy nói tiếp: “Bà này, tiếp theo bà cần phải làm hai việc”.

      “Thứ nhất, thả Sở Vân Lệ để bà ta quay về tỉnh, đoàn tụ với Mục Hàn”.

      “Thứ hai, tuyên bố thỏa thuận của tôi và Mục Hàn ra ngoài, để tất cả mọi người cùng biết”.

      Ngay sau khi Sở Vân Lệ quay về thì nội dung cuộc thỏa thuận đặt cược của Mục Thịnh Uy và Mục Hàn cũng đã truyền khắp thủ đô.

      Gần như tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện này.

      Trong thời gian ngắn, danh tiếng của Mục Thịnh Uy đã vang dội khắp mọi nơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui