ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Lúc này ở tỉnh.

      Từ sau khi mấy người Dương Yêu Nguyệt rời đi, cuộc sống mỗi ngày của Mục Hàn đều trôi qua rất êm ả.

      Về cơ bản, mỗi ngày anh đều ở nhà cùng với Lâm Nhã Hiên, đến ngày kiểm tra thai kỳ thì sẽ đến bệnh viện.

      Anh ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên nửa bước không rời.

      Còn về chuyện ở thủ đô thì Mục Hàn chẳng biết gì hết.

      Đương nhiên, để có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên cạnh Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn dứt khoát không đến tập đoàn Phi Long nữa mà giao lại hết toàn bộ quyền hành cho Phương Viên, cho Phương Viên phụ trách toàn diện.

      Thế nhưng, dù sao đối thủ đàn áp tập đoàn Phi Long cũng là Thịnh Uy Khống Cổ.

      Không có sự chỉ đạo của Mục Hàn, nghiệp vụ của tập đoàn Phi Long đang xuống dốc từng ngày.

      Thậm chí ngay cả chuyện làm ăn ở thị trường trong tỉnh cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

      Chuyện này khiến Lâm Nhã Hiên hết sức lo lắng sốt ruột.

      Suy cho cùng, một năm nữa là tới thời hạn cá cược giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô!  
      Nếu như ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không còn nữa, vậy thì đến lúc đó căn bản không có cách nào để đối kháng với nhà họ Mục ở thủ đô.

      Có điều thời gian này bụng của Lâm Nhã Hiên đang ngày một lớn hơn, dù có sốt ruột thế nào thì cũng không giải quyết được vấn đề.

      “Vợ à, anh biết em đang nghĩ gì”, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lâm Nhã Hiên, Mục Hàn an ủi: “Anh sớm đã chuẩn bị tốt cho vụ cá cược một năm sau rồi”.

      “Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của anh chính là ở bên em cho tới khi con chào đời”.

      “Anh đã chuẩn bị tốt rồi sao?”, Lâm Nhã Hiên không tin lắm: “Mỗi ngày ngoài ở bên em ra thì căn bản anh không làm gì cả mà?”  
      “Vợ à, em phải tin tưởng anh”, Mục Hàn cười nói: “Bởi vì đây cũng là một bí mật của anh”.

      Nghĩ lại lúc tổ chức đám cưới, quả thực Mục Hàn đã khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc, Lâm Nhã Hiên cũng không nói thêm điều gì nữa.

      Có lẽ anh vẫn còn bí mật chưa tiết lộ ra.

      Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua.

      Mà thời gian diễn ra trại huấn luyện Thần Long do chiến khu Nam Cương và chiến khu tỉnh phối hợp tổ chức cũng ngày một tới gần.

      Các thanh niên được lựa chọn từ khắp nơi trên toàn quốc cũng bắt đầu đi tới chiến khu tỉnh.

      Là tổng chỉ huy của trại huấn luyện Thần Long, Vương Chung Quy đặc biệt gọi điện thoại cho Mục Hàn: “Đại ca, ba ngày nữa là thời gian diễn ra chính thức của trại huấn luyện Thần Long, trại huấn luyện Thần Long khoá lần này chọn ra không ít nhân tài ưu tú, chi bằng anh dành chút thời gian đích thân tới xem thử?”  
      Nghĩ đến việc trại huấn luyện Thần Long sẽ tiếp máu cho quân đoàn Côn Luân, Mục Hàn lập tức đồng ý: “Được, ba ngày sau tôi nhất định sẽ tới”.

      “Đại ca, tôi còn có một yêu cầu quá đáng khác nữa”, nghe thấy Mục Hàn đồng ý, Vương Chung Quy rất phấn khởi: “Tôi muốn mời anh giảng tiết đầu tiên cho đám nhóc của trại huấn luyện Thần Long khoá lần này!”  
      Chủ yếu vì thế hệ thanh niên của khoá lần này đều có tài năng thiên bẩm, khiến cho Vương Chung Quy có phần quyến luyến không dứt ra được.

      Vậy nên mới có cách nghĩ này.

      “Được”, Mục Hàn đồng ý.

      Chiến khu tỉnh.

      Nhìn thấy Vương Chung Quy hào hứng cúp điện thoại, Viên Duy Nhất bên cạnh liền hỏi: “Cậu Mục Hàn đồng ý rồi sao?”  
      “Đương nhiên”, Vương Chung Quy vui vẻ nói: “Đây là lần đầu tiên đại thống soái đích thân dạy tiết đầu tiên kể từ khi trại huấn luyện Thần Long được tổ chức.

Loại vinh dự này trước đây chưa ai có được.

Vậy nên, để cho đám nhóc này cảm thấy bất ngờ thì chúng ta nhất định phải giữ bí mật, không thể tiết lộ quá sớm”.

      “Biết rồi”, Viên Duy Nhất làm ra vẻ đã hiểu.

      Khi thời gian diễn ra trại huấn luyện Thần Long ngày một tới gần thì các thanh niên được lựa chọn từ khắp nơi trên cả nước cũng bắt đầu xuất phát.

      Nhà họ Mục ở thủ đô cũng không ngoại lệ.

      Lúc này, tại cửa chính nhà họ Mục ở thủ đô.

      Năm chiếc xe jeep việt dã đỗ thành hàng trước cửa.

      Lần lượt chở năm thanh niên được lựa chọn của trại huấn luyện Thần Long.

      Mục Thịnh Uy với tư cách là gia chủ cũng đích thân ra tiễn, điều này khiến cho năm thanh niên này cảm thấy vô cùng tự hào.

      Nhà họ Mục ở thủ đô được chọn trúng năm người, trước khi lên xe thì xếp thành hàng chào tạm biệt Mục Thịnh Uy.

      “Mấy người nghe kĩ đây cho tôi!”  
      Người đứng đầu tên là Mục Phương, bởi vì tuổi tác lớn nhất trong số năm người nên được chọn làm người dẫn đội.

      Mục Phương hô lên với những người còn lại: “Lần này chúng ta được chọn vào trại huấn luyện Thần Long chính là sự khẳng định của chiến khu Nam Cương đối với những người có tài năng thiên bẩm như chúng ta, chúng ta đến chiến khu sẽ đại diện cho cả nhà họ Mục ở thủ đô”.

      “Nếu như ai dám làm mất mặt nhà họ Mục ở thủ đô thì đừng trách tôi không khách khí!”  
      “Yên tâm đi anh Phương!”, bốn người còn lại đồng loạt đáp lời: “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bôi nhọ nhà họ Mục ở thủ đô đâu!”  
      “Tốt!”, Mục Phương tiếp tục nói: “Mục đích chính của trại huấn luyện Thần Long lần này là tiếp máu cho quân đoàn Côn Luân, mà trại huấn luyện Thần Long có đến một trăm người, nhưng quân đoàn Côn Luân chỉ có mười mà thôi.

Vậy nên lần này năm người chúng ta nhất định phải được lựa chọn cho quân đoàn Côn Luân”.

      “Nếu như ai không được chọn thì đừng nói mình là người nhà họ Mục ở bên ngoài, đã rõ hay chưa?”  
      “Rõ rồi!”, bốn người còn lại cùng trả lời.

      “Tốt!”, Mục Phương giơ tay lên, ra lệnh: “Lên xe, chuẩn bị xuất phát!”  
      Sau đó, Mục Phương cúi chào tạm biệt Mục Thịnh Uy.

      Sau khi năm chiếc xe jeep rời khỏi thủ đô thì bắt đầu hướng về phía tỉnh.

      Trên đường đi, mấy người bắt đầu trò chuyện.

      “Không ngờ tôi cũng có ngày được chọn vào quân đoàn Côn Luân, tới lúc tôi trở thành cánh tay đắc lực của đại thống soái, làm việc cho đại thống soái thì rõ ràng chính là vinh dự không gì kể xiết!”  
      Người trẻ tuổi nhất trong số đó, tên là Mục Nguyên nói.

      “Cậu nói quả thực không sai”, Mục Phương gật đầu nói: “Từ sau khi liên quân hơn bốn mươi nước tiến công thất bại sáu năm trước, đại thống soái đã trở thành thần tượng của cả lớp trẻ, chiến tích của anh ấy xưa nay chưa từng có, ngay cả anh Sảng là người có thực lực mạnh nhất nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta cũng coi đại thống soái là thần tượng của mình!”  
      “Ước mơ của anh Sảng chính là vượt qua đại thống soái!”  
      “Tôi không có thế lực mạnh như anh Sảng nên chưa từng nghĩ tới chuyện vượt qua đại thống soái, nhưng đối với tôi mà nói, việc có thể đi theo đại thống soái đã là thành tựu lớn nhất rồi!”  
      Một người khác tên là Mục Lập lên tiếng: “Đúng rồi, tôi nghe nói trại huấn luyện Thần Long lần này là do chiến khu Nam Cương và chiến khu tỉnh phối hợp tổ chức, địa điểm huấn luyện là ở trong một khu núi sâu của chiến khu tỉnh”.

      “Hình như đứa con riêng Mục Hàn cũng đang ở tỉnh”.

      “Tôi rất muốn gặp hắn một lần!”  
      “Đâu chỉ có cậu muốn gặp, tôi cũng muốn!”, Mục Phương lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đứa con riêng này gan to bằng trời, ngay cả anh Sảng cũng không coi ra gì, lại còn đưa ra cá cược một năm với gia chủ, rõ ràng là quá mức ngạo mạn!”  
      Đợi khi nào rảnh rỗi thì tôi sẽ xử lý hắn một trận!  
      Bốn người còn lại đều tỏ ý đồng tình.

      Sau hành trình dài mấy tiếng đồng hồ, năm người nhà họ Mục ở thủ đô cũng đã đến được trại huấn luyện Thần Long tổ chức tại một dãy núi sâu ở chiến khu tỉnh.

      Ngoài năm người bọn họ ra thì những thành viên được chọn khác cũng lần lượt tới đông đủ.

      Đương nhiên những người này đều là tinh anh từ khắp nơi trên toàn quốc, mặt ai cũng lộ ra khí thế không chút tầm thường.

      Rất rõ ràng, muốn làm cho bọn họ kinh hãi không phải chuyện đơn giản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui