“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên ngăn Mục Hàn lại.
Mọi người quay đầu nhìn ra ngoài.
Là Sở Vân Lệ kịp thời chạy đến cứu Lâm Đại Tiêu một mạng.
Nhưng Lâm Đại Tiêu vừa thoát khỏi hiểm nguy vẫn không hề hay biết.
“Mẹ!”, Mục Hàn không ngờ Sở Vân Lệ sẽ đến vào lúc này.
Vốn dĩ anh định gặp Lâm Nhã Hiên xong sẽ đi gặp Sở Vân Lệ.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai như cậu!”, Sở Vân Lệ cực kỳ tức giận.
Bà ấy đi thẳng đến trước mặt Mục Hàn, sau đó bỗng giơ tay lên tát anh một cái rất vang: “Cậu còn mặt mũi quay về đây à?”
“Cậu nói xem cậu đi thì đi luôn đi còn quay lại làm gì?”
Mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả bà cụ Lâm và người nhà họ Lâm cũng không ngờ Sở Vân Lệ sẽ đánh Mục Hàn ngay trước mặt nhiều người như thế.
Đến cả Mục Hàn cũng cảm thấy oan uổng quá.
Dù sao Mục Hàn chỉ huy các anh em dưới trướng chạy đến chiến trường biên giới Tây Cương liều mạng đánh với Điện Ma Vương để bảo vệ hòa bình cho Hoa Hạ, rất nhiều chiến sĩ đổ máu trên chiến trường, mãi mãi ở lại nơi đó không về được.
Nhưng sau khi thắng trận lại vì đủ nguyên nhân mà bị người thân nhất của mình hiểu lầm.
Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào.
Mục Hàn sa sầm mặt mày không nói gì.
“Cậu nói đi chứ cậu về đây làm gì?”, Sở Vân Lệ lại lớn giọng nói: “Cậu có biết trong mắt bọn tôi, cậu là người đã chết rồi không? Nhã Hiên đã tận tình tận nghĩa vì cậu rồi, giờ nó đã có chồng sắp cưới mới, mọi người đều đang chúc phúc cho nó”.
“Thế mà cậu lại trở về vào ngay lúc này”.
“Cậu nói xem cậu có còn chút liêm sỉ nào hay không?”
Thật ra không ai biết Sở Vân Lệ cố ý làm như vậy.
Sở Vân Lệ nghĩ nhà họ Lâm ở thủ đô là gia tộc hạng ba Hoa Hạ, Lâm Đại Tiêu lại là người sáng giá nhất cho vị trí thừa kế nhà họ Lâm, tất nhiên hắn hơn hẳn Mục Hàn.
Sở Vân Lệ vừa bước vào đã thấy tình hình căng thẳng của hai người.
Nhưng bà ấy là phụ nữ, nếu cố chấp xông vào chắc chắn sẽ không có hiệu quả gì.
Thậm chí còn có thể bị thương.
Trong tình huống cấp bách, Sở Vân Lệ nghĩ ra một cách.
Diễn một vở kịch khổ nhục kế dạy dỗ con trai để làm dịu đi bầu không khí căng thẳng này.
Mặc dù cái tát mạnh này làm mặt Mục Hàn sưng lên nhưng thật ra Sở Vân Lệ rất đau lòng.
Để bảo vệ tính mạng cho Mục Hàn, Sở Vân Lệ buộc phải làm như thế.
Quả nhiên, Lâm Đại Tiêu khoanh hai tay lại đứng một bên xem kịch hay.
“Mẹ, không phải con cố tình gây sự”, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào đám người Lâm Đại Tiêu: “Là do đám người này quá đáng, dám đổi họ cho con của con ngay trước mặt con”.
“Bất kể người đàn ông nào cũng không đồng ý đâu!”
“Cậu còn cãi nữa phải không?”, Sở Vân Lệ hung dữ nói: “Đứa bé này có quan hệ gì với cậu sao?”
“Nhã Hiên mang thai chín tháng mười ngày, lúc đứa bé ra đời thì cậu ở đâu?”
“Vào ngày đứa bé đầy tháng, vì muốn thay cậu chịu hình phạt vụ cá cược một năm nên đã không thể tổ chức tiệc đầy tháng, mà một mình Nhã Hiên ôm con đến nhà họ Mục ở thủ đô, suýt nữa thì chết thay cậu, lúc đó cậu ở đâu?”
“Bây giờ cậu mới chạy về luôn miệng nói mình là bố đứa bé, cậu có tư cách gì để nói như thế?”
“Ha ha, vẫn là người làm mẹ thấu tình đạt lý”, Lâm Đại Tiêu gật đầu nói: “Hơn nữa điều làm người khác ghét nhất ở tên này là Nhã Hiên cho cậu ta cơ hội giải thích, nhưng cậu ta lại nói năng bậy bạ, không ý thức được sai lầm của mình”.
“Mục Hàn, đã đến nước này rồi mà anh còn định không giải thích gì với em nữa sao?”, lúc này Lâm Nhã Hiên khóc lóc kể lể: “Nếu lần này anh không cho em lời giải thích thỏa đáng thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa!”
“Đừng!”, nghe thế Mục Hàn hoảng hốt: “Nhã Hiên, anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích rõ ràng”.
“Mà lời giải thích này nếu chỉ dựa vào lời nói một mình anh thì chắc em sẽ không tin”.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.
“Đến nhà họ Mục ở thủ đô”, Mục Hàn kiên quyết nói: “Đi với anh đến nhà họ Mục ở thủ đô, em sẽ biết được tại sao anh lại biến mất trong khoảng thời gian này”.
Mục Hàn đã quyết định lần này dù có thế nào anh cũng phải giải quyết dứt điểm chuyện của nhà họ Mục ở thủ đô.
Nếu không anh có một trăm cái miệng cũng không làm mấy người này tin được.
“Anh giải thích thì cứ giải thích, đến nhà họ Mục ở thủ đô làm gì?”, Lâm Nhã Hiên khó hiểu hỏi.
“Vì chỉ có đến nhà họ Mục ở thủ đô, anh mới cho em lời giải thích thỏa đáng được”.
“Cậu điên rồi à?”, lúc này bà cụ Lâm bất mãn nói: “Đã qua lâu vậy rồi, nhà họ Mục ở thủ đô cũng quên cậu là ai, lúc này cậu lại chạy đến nhà họ Mục ở thủ đô, cậu thấy mình sống quá lâu rồi phải không?”
“Nếu cậu muốn chết thì đi một mình đi, đừng kéo theo Nhã Hiên nhà tôi đi”, Tần Lệ tức giận nói.
Đùa gì thế?
Đó là nhà họ Mục ở thủ đô đấy.
Dù có là Lâm Thiệu Dương, gia chủ nhà họ Lâm ở thủ đô – gia tộc hạng ba Hoa Hạ cũng phải kính cẩn với nhà họ Mục ở thủ đô.
Tại sao phải đâm đầu vào chỗ chết mà chạy đến nhà họ Mục ở thủ đô chứ?
Ngay cả Lâm Đại Tiêu cũng không đồng ý: “Nhã Hiên, em phải suy nghĩ cẩn thận, không dễ gì mới có cơ hội xem mắt với Ngụy Tấn ngày hôm nay, là nhà họ Ngụy nể mặt bố anh nên mới chủ động đi đường xa đến tỉnh”.
.