ĐIỆN CHỦ Ở RỂ


Nhìn thấy bộ dạng có phần nao núng của Chúc Long, Mục Hàn cổ vũ nói: "A Long, cậu đang sợ sao?"  
"Cho dù Long Phi Thiên mười năm qua có tiến bộ nhiều đến đâu thì hắn có thể so với việc chúng ta ở trên chiến trường, ngày này qua tháng khác tắm trong máu của kẻ thù sao?"  
"Cậu đã trở thành người đứng đầu trong tứ đại chiến thần Hoa Hạ rồi, lẽ nào còn phải sợ kẻ đứng đầu TOP cậu chủ thủ đô là Long Phi Thiên sao?"  
"Đại ca, Chúc Long không sợ Long Phi Thiên".

Lúc này, Hoàng Điểu xen vào nói: "Mà là sự việc mười năm trước đã để lại bóng ma tâm lý trong anh ta, là sự nhục nhã vốn đã bị chôn sâu trong lòng".

“Tôi biết”, Mục Hàn gật đầu nói: “Cho nên, Chúc Long bây giờ cậu phải thoát khỏi bóng ma tâm lý này!”  
“Đại ca, tôi hiểu rồi”, Chúc Long đột nhiên nói với vẻ đanh thép, vẻ mặt vô cùng kiên định: “Lần này trở về thủ đô, tôi sẽ lấy lại từ nhà họ Long ở thủ đô toàn bộ những gì đã từng thuộc về mình!”  
“Thế mới đúng chứ”, Mục Hàn giang tay vỗ vai Chúc Long, mỉm cười nói.

Lúc này, Lâm Nhã Hiên cùng Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn đã đến thủ đô.

Lâm Đại Tiêu mời Ngụy Tấn đến nhà họ Lâm ở thủ đô làm khách, nhưng hắn đã lịch sự từ chối.


Ngụy Tấn nói: "Quân tử ắt phải giúp người tới nơi tới chốn.

Trước khi Mục Hàn kia đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho em Lâm, tôi sẽ cố hết sức tránh gặp mặt, để hắn khỏi phải nghĩ mình bị bất công".

"Sau khi có kết quả, tôi sẽ lại đích thân tới thăm ông cụ Lâm!"  
Thái độ hết sức khiêm nhường của Ngụy Tấn khiến Lâm Đại Tiêu phải công nhận hắn là một người có nhân phẩm không tồi, là một người đàn ông đáng để gửi gắm trọn đời, không hổ danh là người con rể cực phẩm được bố Lâm Đại Tiêu lựa chọn.

Sau khi Ngụy Tấn rời đi, Lâm Nhã Hiên cùng Lâm Đại Tiêu đi chào hỏi Lâm Thiệu Dương.

“Khốn nạn!”, sau khi biết được mục đích hai người trở về thủ đô, Lâm Thiệu Dương tức giận tới nỗi đứng bật dậy, cáu gắt nói: “Cái loại bỏ vợ bỏ mẹ mà còn mặt mũi quay lại tìm Nhã Hiên à?"  
Sau khi trở thành bố nuôi của Lâm Nhã Hiên, Lâm Thiệu Dương đã coi cô như con gái ruột của mình.

Vì vậy, ông ta không bao giờ chấp nhận việc Lâm Nhã Hiên phải chịu ấm ức.

“Đúng vậy bố ạ”, Lâm Đại Tiêu bức xúc nói: “Không một ai ngờ được lúc này hắn lại quay trở về, đúng là biết lựa thời điểm thật đấy!”  
“Một thằng đàn ông có thể làm ra những chuyện như bỏ vợ, bỏ mẹ mình thì là cái loại gì?”, Lâm Thiệu Dương nghiêm mặt nói.

Lâm Thiệu Dương sống đã lâu, phong ba bão táp gì cũng đã từng trải, ông ta làm sao có thể không hiểu ý trong lời nói của Lâm Đại Tiêu chứ?  
“Đúng đấy bố”, Lâm Đại Tiêu tiếp tục tố cáo: “Hơn nữa, thằng này rất tự phụ, lại còn rất không hài lòng về việc bố hứa hôn Lâm Nhã Hiên với Ngụy Tấn.

Hắn ngông cuồng nói rằng không ai đủ tư cách để đổi tên con gái hắn”.

“Quá ngang ngược!”, Lâm Thiệu Dương nổi giận lôi đình: “Lúc Nhã Hiên sinh ra bé con thì chả thấy mặt mũi hắn đâu, khi Nhã Hiên thay hắn ứng chiến, suýt chút nước thì bỏ mạng trước nhà họ Mục ở thủ đô, cũng chả thấy hắn ló được cái mặt ra".

"Bây giờ sinh con xong, sự nghiệp của Nhã Hiên ngày một vững mạnh mới quay về, đòi làm bố của đứa bé, hắn xứng sao?"  
Dứt lời, Lâm Thiệu Dương còn quay sang khiển trách Lâm Đại Tiêu: "Đáng ra lúc đó con phải phế luôn thằng nhãi đó đi chứ!”  

“Bố, con cũng định thế mà”, Lâm Đại Tiêu nói với vẻ mặt vô tội: “Con vốn định đánh với hắn một trận, nào ngờ mẹ hắn lại xuất hiện, phá hỏng mất thời cơ”.

"Hơn nữa, Ngụy Tấn này cũng rất rộng lượng, đồng ý cho thằng nhãi đó một cơ hội để giải thích rõ ràng với Nhã Hiên tại sao hắn lại biến mất không tăm tích suốt nửa năm qua".

“Hắn thì giải thích được cái khỉ gì?”, Lâm Thiệu Dương hét lên, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Đúng là người đời thường nói, bố sao thì con vậy.

Đừng thấy Mục Thịnh Uy là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, ai mà chả biết lịch sử đen tối của ông ta, chẳng ra cái thá gì cả!"  
"Mục Hàn là con trai của ông ta thì khác thế nào được?"  
“Bố nuôi, nhỡ Mục Hàn thực sự có nỗi khổ gì không nói được ra thì sao ạ?”, lúc này, Lâm Nhã Hiên đứng ở bên cạnh không nghe nổi nữa, không khỏi lên tiếng.

“Có nỗi khổ nào mà lớn hơn cả vợ con và mẹ của hắn chứ?”, Lâm Thiệu Dương nói: “Bây giờ nguy hiểm đã qua, hắn lại nhảy ra từ cái xó xỉnh nào, muốn nối lại tình cảm với vợ con.

Làm gì có chuyện tốt như vậy hả?"  
“Đương nhiên, nếu thằng nhãi đó thực sự muốn cùng đoàn tụ với Nhã Hiên, cũng không phải là không thể”, bấy giờ, Lâm Thiệu Dương mới đưa ra điều kiện của mình: “Hắn phải được nhà họ Mục ở thủ đô thừa nhận, chính thức trở thành cậu chủ của nhà họ Mục ở thủ đô".

"Chỉ những người có năng lực và địa vị như vậy mới xứng với con gái nuôi của bố".

“Bằng không thì phải khiến hắn cút càng xa càng tốt!”, nghe thấy những lời này của Lâm Thiệu Dương, Lâm Nhã Hiên lập tức im lặng.


Mặc dù thái độ của Lâm Thiệu Dương rất cứng rắn, nhưng Lâm Nhã Hiên biết rằng đó đều là vì muốn tốt cho cô.

Vì vậy, Lâm Nhã Hiên thực sự không thể biện hộ cho Mục Hàn được nữa.

“Vâng bố ạ”, Mục Sảng cũng hơi khó hiểu: “Con đã điều tra kĩ càng rồi, Lâm Nhã Hiên đã đến thủ đô trước và hiện đang sống tại nhà họ Lâm.

Còn Mục Hàn cũng đang trên chuyến bay đến thủ đô”.

"Con thực sự không hiểu, vụ cá cược một năm đã chấm dứt rồi, tại sao cậu ta còn dám đến nhà Mục ở thủ đô chứ?"  
“Lẽ nào nửa năm nay nó trốn đến nơi nào đó, học được thần công tuyệt thế sao?”, Mục Thịnh Uy vẫn nhíu chặt mày: “Vì vậy nên nó mới trở nên hống hách, muốn tìm đến nhà họ Mục ở thủ đô à?”  
“Không thể nào chứ?”, Mục Sảng nói “Con nghe nói lúc Mục Hàn xuất hiện trước mặt Lâm Nhã Hiên, cậu ta ăn mặc như một kẻ ăn mày, hơn nữa chỉ bị Ngụy Tấn đẩy nhẹ một cái mà đã bị thương tới nỗi nôn cả ra máu, có vẻ như cậu ta luyện công đến nỗi tẩu hoả nhập ma rồi”.

"Một thằng thân tàn ma dại như cậu ta mà đến nhà họ Mục ở thủ đô thì khác nào tìm đường chết đâu?"  
"Có lẽ, nó muốn chứng minh cho Lâm Nhã Hiên thấy rằng nửa năm vừa qua không phải vì nó nhu nhược, hèn nhát nên mới bỏ trốn”, Mục Thịnh Uy trầm giọng nói: “Mà là vì đi học thần công tuyệt thế!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận