Điên Cuồng Chiếm Đoạt Tiểu Tuyết Anh Yêu Em


Thấy cô giãy dụa mạnh mẽ như vậy, Hà Vĩ Sâm lấy cà vạt buộc chặt hai tay cô lên thành giường.

Hắn nhẹ nhàng ma sát vào cô, động tác của hắn khiến Vu Tuyết cứng người không dám động đậy.

"Sao không giãy tiếp đi, nãy giờ mày giãy kinh lắm mà?! Giãy tiếp đi chứ!"Hà Vĩ Sâm vô cùng bỉ ổi cho vào một ít rồi lại rút ra, mỗi lần như vậy làm cho Vu Tuyết nín thở.

"Anh dám làm gì tôi, tôi sẽ nói với ba biết!"Vu Tuyết giờ đã rất tuyệt vọng, sau khi thốt ra câu ý trong vô thức, cô cũng hơi sững sờ.

"Mày nghĩ xem, giữa đứa con trai ruột duy nhất và đứa con gái riêng của vợ, ông ta sẽ chọn ai, nghĩ đi, ông ta sẽ không ngần ngại mà đá mẹ mày ra khỏi Hà gia!"Vu Tuyết sững sờ nhìn hắn, không ngờ hắn nói thẳng ra như vậy, lại còn chọc đúng tim đen của cô.

Thấy cô như vậy, Hà Vĩ Sâm lại mỉm cười nói:"Tiểu Tuyết, nếu em ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi, tôi sẽ không động vào mẹ em, cũng sẽ để yên thân phận Hà phu nhân của mẹ em hiện giờ.

""Nhưng tôi chưa đủ 18 tuổi!"Vu Tuyết bỗng nhớ đến tuổi của mình, tưởng nói ra hắn sẽ biết lui, nhưng không, tự nhiên hắn lại nổi điên lên.

"Không phải chiều nay tao giục mày xuống xe, mày đã cùng thằng chó kia đến khách sạn, đúng không, còn ra vẻ ngây thơ gì nữa? Mày định giữ trinh tiết cho thằng ý chứ gì? Tao sẽ không để yên cho hai đứa mày đâu!"Nói xong, chưa kịp để Vu Tuyết phản ứng, Hà Vĩ Sâm đã mạnh mẽ tiến vào, chạm đến lớp chứng minh cho sự trong trắng của thiếu nữ, hắn không ngần ngại mà tiến thẳng.

Cơn đau bất ngờ ập đến khiến Vu Tuyết muốn hét lên, nhưng Hà Vĩ Sâm chặn miệng cô, làm cô không phát ra được tiếng nào, chỉ biết rên rỉ đau đớn trong lòng.


Cơn đau lần đầu luôn là đau nhất, giờHà Vĩ Sâm lại mặc kệ sự đau đớn của cô, hắn ra vào liên tục, Vu Tuyết cảm thấy phía dưới của mình chảy nhiều máu vô cùng.

Hôn được hồi lâu, Vu Tuyết bắt đầu hít thở khó khăn, nhưng cô không thể động đậy được, chỉ có thể căm hận nhìn Hà Vĩ Sâm.

Hà Vĩ Sâm bắt gặp ánh mắt của cô, tâm hắn nhói lên nhưng lại bị sự giận dữ cắn nuốt.

Hắn rời môi cô:"Căm hận tôi? Em có quyền căm hận tôi sao? Phục vụ cho tốt vào, mẹ em sẽ không bị gì hết!"Hà Vĩ Sâm điên cuồng luận động, Vu Tuyết cắn chặt môi đến bật máu.

Hiện thực khiến cô muốn ngất đi, nhưng sự đau đớn phía dưới làm cô tỉnh táo.

Cô phải tỉnh táo để ghi nhớ, ghi nhớ khuôn mặt của tên ác quỷ này, ghi nhớ từng hành động của hắn đối với cô.

Sự khoái cảm dần dần dâng lên, Vu Tuyết tuyệt vọng.

Từ khoé mắt của cô rơi xuống vài giọt nước mắt, lại bị Hà Vĩ Sâm lau đi, hắn thấy cô cắn chặt môi, đôi mắt vô cùng âm trầm.

Hà Vĩ Sâm nhấc chân cô đặt lên vai, hắn mạnh mẽ rút ra rồi lại tiến vào, Vu Tuyết không chịu nổi bật ra tiếng rên rỉ.

"Ư.


.

a! làm ơn! dừng lại.

.

tôi đau quá.

.

hức.

.

"Tiếng rên rỉ của cô như liều thuốc tinh thần khiến Hà Vĩ Sâm càng mạnh mẽ ra vào hơn, hơn nữa động tác của hắn ngày càng thô bạo, như muốn sát nhập hai người vào làm một.

Cô đã hoàn toàn là người của hắn rồi, là người đàn bà của hắn, không ai có thể cướp cô khỏi vòng tay hắn! !.

Thấy Vu Tuyết bị dày vò đến mơ màng sắp ngất, cuối cùng Hà Vĩ Sâm cũng phóng thích lần cuối cùng rồi dời khỏi người cô.

Hắn vô tình đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, mặc kệ cô đang trong tình trạng nhớp nháp khó chịu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận