Hôm sau, Lâm Duệ dẫn cô tới công ty.
Lần đầu tiên Tri Vãn đặt chân đến đây là vào hơn một năm trước.
Khi đó công ty có bước chuyển mình rõ rệt, Lâm Duệ rất vui, anh dẫn cô tới công ty dự buổi tiệc mừng.
Trong ấn tượng của cô Lâm thị có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào công sức của Lâm Duệ.
Nhìn người đàn ông của mình công danh sự nghiệp thành đạt, Tri Vãn bất ngờ có cảm giác kiêu ngạo đến tột cùng.
Tri Vãn đi đằng sau anh, cô trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Ai nấy đều biết ông chủ của Lâm thị vẫn còn độc thân, vì trí thiếu phu nhân vẫn còn đang để trống, lần này lại dẫn theo một người phụ nữ đi cùng thật khiến người khác nhìn vào phải tò mò.
"Tôi còn công việc chưa giải quyết xong, để Tiểu Tùng dẫn em đi thăm quan nhé?" Lâm tức tốc ngồi vào ghế xem văn kiện, anh không cần biết Tri Vãn có thích hay không, kiên quyết dẫn cô theo cùng.
"Em biết rồi!"
Tiểu Tùng nhận được mệnh lệnh, nhanh nhảu thực hiện nhiệm vụ chỉ đường.
Anh ta dẫn cô đi khắp nơi, liến thoắng nói chuyện không ngừng nghỉ.
Tri Vãn tiến đến phòng họp hội đồng ở công ty.
Nơi đó có cửa kính cách âm, ngoài việc nhìn thấy anh thì cô không thể nghe thấy gì.
Tri Vãn đưa tay mơn trớn khuôn mặt người trong lòng, anh đang nói gì đó với cấp dưới, khuôn mặt hơi cau lại, quai hàm bạch ra vẻ không vui.
Trông thấy vậy cô quay sang hỏi Tiểu Tùng: "Anh ấy ngày nào cũng phải vất vả như vậy sao?"
Tiểu Tùng nhìn khuôn mặt đau lòng của cô, hơi ái ngại quay đi: "Hầu như ngày nào cũng vậy, không sai biệt lắm."
Làm trợ lý bên cạnh Lâm Duệ hơn ba năm, Tiểu Tùng cũng có giao tình không tệ với Tri Vãn.
Người ngoài nhìn vào đều nghĩ hai người họ là một đôi, đến anh liếc mắt một cái liền biết Tri Vãn có tình cảm với Lâm Duệ.
Vậy mà ông chủ của hắn không để ý, còn thản nhiên đi xem mắt người khác.
Này quả thực là tự làm khổ lẫn nhau.
Lúc Tri Vãn đi qua sảnh chính, cô nghe thấy một vài nhân viên xì xào về mình.
Mặc dù Tiểu Tùng đã lớn tiếng cảnh cáo, nhưng họ ở trước mặt cô thì không nói, sau lưng không biết cô đã trở thành bộ dạng gì.
"Người phụ nữ bên cạnh Lâm tổng là ai vậy?"
"Tôi cũng không biết, trước đây chưa từng thấy cô ấy xuất hiện!"
"Liệu có phải là bạn gái không?"
"Cũng có thể tình nhân lắm chứ? Ngày nay thiếu gì những người không đứng đắn, chỉ biết dùng cơ thể mê hoặc đàn ông."
"Nói khẽ thôi, để Lâm tổng nghe được thì cô chuẩn bị hành lý, khăn gói rời khỏi công ty là vừa đi."
Tri Vãn cười cười níu tay Tiểu Tùng: "Kệ bọn họ đi, chúng ta chỉ quản được một lúc, không thể bịt miệng họ cả đời."
Tiểu Tùng áy náy nhìn cô, không ngờ trong công ty cũng có người rảnh rỗi, nhiều chuyện: "Thực xin lỗi Tri tiểu thư, tôi sẽ dạy dỗ lại bọn họ."
Tri Vãn mặc kệ ánh mắt của mọi người, cô nhìn về phía điện thoại vừa phát ra tiếng ting ting.
"Tôi họp xong rồi, bảo Tiểu Tùng dẫn em lên chỗ tôi dùng cơm đi."
Nhận được tin nhắn từ anh, tâm trạng Tri Vãn tức thì trở nên vui vẻ.
Cô nhanh chóng chạy về, thấy anh đang nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế lớn, bộ dạng thật ung dung.
"Đến rồi à?"
"Vâng!"
"Tiểu Tùng dẫn em đi những đâu vậy?" Anh buông tờ báo trên tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô.
"Chỉ đi loanh quanh một lát thôi, em cũng không thích đi nhiều." Tri Vãn ngồi xuống đối diện anh, mỉm cười đáp.
"Tùy em thôi!" Lâm Duệ lười biếng gật đầu.
Hai người chỉ kịp nói chuyện phiếm trong chốc lát, nhân viên đã mang cơm lên.
Vẫn là những món hải sản mà Tri Vãn không thích, nhưng có vẻ Lâm Duệ ăn rất ngon miệng.
"Lâm tổng! Có người tìm ngài!" Nhân viên dè dặt gõ cửa phòng, nhìn một màn ân ái của hai người.
"Ai vậy? Cô không biết đây là giờ nghỉ trưa của tôi sao?" Lâm Duệ bực bội lên tiếng.
"Nhưng đối phương nói..." Nhân viên len lén nhìn Tri Vãn rồi lại nghĩ đến bộ dạng hống hách của người ngoài cửa, âm thầm đánh giá.
Bảo sao ông chủ của bọn họ cưng chiều cô gái đang ở trong phòng này mà lại lạnh nhạt với bà mụ già ngoài kia.
"Có cần em tránh mặt một lúc không?" Tri Vãn buông đũa nhìn anh, một mặt đầy lo lắng hỏi.
Cô chỉ muốn theo anh đến công ty, không nghĩ tới lại làm phiền anh như vậy.
"Không cần, em tập trung ăn của mình đi!" Lâm Duệ cắt ngang lời cô, anh thuận tay gắp cho cô một miếng hải sản, "Còn cô nữa, nói cho rõ ràng, đừng chơi trò úp úp mở mở với tôi."
Nhận được cái liếc nhìn của Lâm Duệ, nữ nhân viên sợ hãi cúi đầu.
Đây chẳng phải là tình huống khó nói sao.
Sếp tổng của các cô, sao lại nỡ dồn cô vào đường cùng như vậy.
Lâm tổng! Ngài không được trách tôi, đây là do ngài ép tôi nói.
Nữ nhân viên hít một hơi thật sâu,cúi đầu lấy hết can đảm dõng dạc nói: "Thưa Lâm tổng, tiểu thư Thời Dụ Miên tới tìm ngài.
Cô ấy nói mình là vợ sắp cưới của Lâm tổng.".