Tri Vãn ngồi trước đôi nam nữ, cô quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất trên gương mặt Lâm Duệ, cố tìm ra trong ánh mắt ah một chút chán ghét, khó chịu.
Cô cảm thấy bản thân như người dư thừa ở đây.
Chỗ người ta thắm thiết, mình không nhất thiết phải ở lại.
Thời Dụ Miên nhìn cô cúi gằm mặt, đặt phía trước vẫn là đĩa thức ăn còn nguyên.
Cô ta nảy sinh tâm ý muốn trêu chọc Tri Vãn.
"Vãn Vãn ăn xong rồi sao? Nhưng chị thấy trên đĩa của em vẫn còn nhiều lắm, nếu không hợp khẩu vị có thể kêu người làm đổi món khác."
Lâm Duệ quay sang nhìn cô, anh cũng cảm thấy Tri Vãn ăn tất cả chỉ chừa lại những thứ anh gắp cho cô.
Đáy mắt khẽ xẹt qua một tia không vui.
"Ăn nhiều một chút! Dạo này tôi thấy em gầy lắm đó!" Anh thản nhiên nói, dường như cảm thấy mình nên thể hiện một chút sự quan tâm của người anh trai, liền hào phóng bỏ vào bát cô thêm một chút hải sản.
Tri Vãn nhìn thấy, cô thực muốn hỏi trong sáu năm chung sống anh không biết cô bị dị ứng với hải sản hay sao? Bàn tay cô run run nắm chặt lấy nĩa ăn, khoé mắt cay xè.
Cô ung dung xắn một tiếng thật lớn bỏ vào miệng.
Tri Vãn cảm thấy bữa ăn này thật khó nuốt, thức ăn trong miệng ngược lại có vị đắng nghẹt.
Khó khăn lắm mới xong được một bữa, Tri Vãn cảm thấy bản thân như đã dốc cạn sức lực.
Tròng mắt cô đã vằn lên vẻ đau đớn nhưng trên mặt không có lấy một nét phong sương.
Dùng bữa xong, Thời Dụ Miên ríu rít ở bên cạnh Lâm Duệ nói chuyện.
Một người ngọt ngào, nhỏ nhẹ luôn biết cách lấy lòng đàn ông, một người anh tuấn, tiêu sái.
Ở bên nhau đúng là trời sinh một cặp.
"Em cảm thấy hơi mệt, em về nghỉ trước đây!" Tri Vãn thu dọn đồ đạc vào cặp, cô không ngẩng đầu lên nhìn Lâm Duệ, cứ thế nói.
"Sao vậy? Cảm thấy không khỏe ở đâu?"
"Không có gì, cũng có thể bị cảm, em nghỉ ngơi chút sẽ ổn thôi." Cô mỉm cười trấn an Lâm Duệ, hai bàn tay bấu chặt vào góc áo giữ cho giọng nói khỏi run rẩy.
"Để tôi bảo Tiểu Tùng đưa em về!"
Anh toan nhấc máy gọi cho trợ lý Tiểu Tùng thì bị cô ngăn lại.
Tri Vãn xua tay với anh, từ bên môi nhẹ vẽ lên một nụ cười dịu dàng.
Lâm Duệ ngơ ngẩn nhìn nụ cười của cô, anh ta cảm thấy có gì đó lạ lắm.
Quả thật đã lâu anh không để ý đến cảm nhận của cô, ngay cả việc dẫn cô đến công ty ngày hôm nay cũng tự làm theo ý mình.
Anh nghiễm nhiên cho rằng những gì mình nghĩ Tri Vãn cũng sẽ thích.
Môi lưỡi Lâm Duệ khô khốc, anh nhìn cô gái nhỏ vừa mỉm cười với anh đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Trái tim như có gì đó đâm vào.
Xong việc, cô cúi người chào Lâm Duệ và Thời Dụ Miên, khó nhọc đẩy ra cánh cửa phòng giám đốc.
Tri Vãn đi thẳng một mạch không quay đầu lại.
Vì cô biết sớm muộn thôi, ở cánh cửa đằng sau sẽ diễn ra những chuyện mà cô không muốn thấy.
Trông thấy Tri Vãn đi rồi, Thời Dụ Miên như mở cờ trong bụng.
Cô ta biết đây là thời điểm thích hợp để ở riêng một chỗ với Lâm Duệ.
Huống hồ gì dì của anh ấy cũng rất thích cô, luôn tìm cách tác hợp cho hai người.
"Em đến đây làm gì?" Lâm Duệ quay lưng về phía cô, trong giọng nói là sự lạnh nhạt không thể che giấu.
"Phải có lí do mới tới được à?" Thời Dụ Miên nũng nịu nói, cô ta tiến tới ôm lấy cổ Lâm Duệ từ đằng sau, "Là người ta nhớ anh, em mà không đến không biết bao giờ anh mới chịu chủ động gặp em nữa!"
"Tôi xin lỗi Miên Miên, xem mắt là chủ ý của dì tôi, không phải ý của tôi.
Hy vọng em biết điều này."
Thời Dụ Miên không nghĩ tới anh lại nói điều này.
Trước khi tới đây, cô ta rất tự tin vào bản thân mình.
Cần ngoại hình có ngoại hình, cần học vấn có học vấn, cần môn đăng hộ đối có môn đăng hộ đối.
Huống hồ cô ta còn nhận được sự tác hợp của Khương Vy - dì của Lâm Duệ.
Có thể nói giữa hai người, định sẵn là thích hợp ở bên nhau.
Cô tin rằng không sớm thì muộn, người như Lâm Duệ cũng sẽ động lòng vì mình.
Nhưng trong khoảnh khắc mở cửa căn phòng bước vào, cô ta đã trông thấy Tri Vãn.
Một người lạnh lùng, không biết quan tâm người khác như Lâm Duệ lại kiên nhẫn gắp thức ăn cho cô, cô gái nhỏ bên ngoài không thể hiện nhưng khuôn mặt đã sớm đỏ bừng.
Một màn tương tác ăn ý của hai người thực khiến cô ta phải gai mắt.
"Em biết chứ, nhưng như vậy thì có sao?" Cô ta xốc lại tinh thần, mỉm cười quyến rũ nhìn anh, cánh tay thon dài chầm chậm sượt qua yếu hầu lên xuống của anh, "Còn chưa chính thức tìm hiểu nhau mà anh đã vội khẳng định mình không hợp.
Lâm Duệ, anh không thể chừa cho em chút mặt mũi được à?"
Thời Dụ Miên uất ức lên tiếng, đôi mắt long lanh ầng ật nước ngẩng lên nhìn anh.
Lâm Duệ cũng không biết nên làm gì, anh thở dài một hơi không đành lòng.
"Đừng khóc nữa, dì tôi mà nhìn thấy lại cho rằng tôi bắt nạt em.".