Đã hơn ba ngày Tri Vãn không về nhà, Lâm Duệ bắt đầu sốt ruột.
Cô chưa từng giận dỗi anh lâu như vậy, nhưng anh cũng không biết mình đã làm gì khiến cô tức giận như thế.
Anh lờ mờ nhớ đến buổi tối hôm nọ, biểu tình của cô rất bất thường, ngay cả khi bọn họ làm tình cô cũng chủ động đến lạ.
Lâm Duệ lại gọi vào điện thoại cô, sốt ruột đi đi lại lại trong phòng.
Điện thoại trên tay vang lên từng hồi vô định nhưng chủ nhân của nó không hề nhấc máy.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Duệ, anh vội vàng bắt máy, trên mặt thấp thoáng ý cười.
"Vãn Vãn?"
"Là tôi, Lâm tổng." Trợ lý Tiểu Tùng ái ngại lên tiếng.
Lâm Duệ có chút hụt hẫng, anh ngồi phịch xuống sàn đưa hai tay lên day nhẹ ấn đường: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Tôi vừa nghe ngóng được, hình như mấy hôm trước Vãn tiểu thư có về biệt thự cũ ở Lâm gia."
"Biệt thự cũ?" Anh hơi khó tin nhướn mày hỏi lại.
Tri Vãn về đó làm gì?
Đột nhiên anh nhớ ra đó là căn nhà cô đã cùng anh chung sống sáu năm, cũng coi như chứng kiến những kỷ niệm giữa hai người.
Hơn nữa từ khi cô vào Đại học, anh cũng vì bận chuyện công ty mà rất ít khi trở về.
Lâm Duệ mở lại những cuộc trò chuyện gần đây với Tri Vãn, ít đến lạ thường.
Trước kia cô là người rất hoạt ngôn, có chuyện gì cũng muốn nói với anh, thậm chí đi trên đường gặp một cảnh đẹp liền chụp cho anh ngắm.
Nhưng dạo gần đây cô rất ít khi tìm ảnh nói chuyện, Lâm Duệ bấm vào cuộc trò chuyện gần nhất mới phát hiện anh vẫn chưa trả lời cô.
Trong tin nhắn cô nói: Lâm Duệ, anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh.
Anh ngây ngốc nhìn điện thoại, nở nụ cười chua xót, cô gái nói muốn gặp anh, giờ đã không cần anh nữa rồi.
Lâm Duệ giao phó việc ở công ty cho thư ký, còn mình nhanh chóng lái xe trở về biệt thự cũ của Lâm gia.
"Thiếu gia, cậu về rồi!" Dì Viên nhìn thấy xe của cậu từ xa, rất nhanh đã đi đến cung kính mở cửa.
"Tri Vãn đâu?"
"Vãn tiểu thư?"
Anh gấp rút chạy vào sảnh chính, lại chạy ra biệt viện sau nhà.
Mỗi một nơi đều tìm qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tri Vãn.
Không phải nói cô ấy ở đây sao?
Người đâu rồi?
"Thiếu gia, cậu tìm Vãn tiểu thư có chuyện gì vậy?" Dì Viên chậm rãi tiến đến hỏi thăm, nhìn bộ dạng thất thần của anh mà không giấu nổi đau lòng.
Bà là người hầu thân cận bên cạnh tiền phu nhân, cũng coi như là nhìn anh lớn lên.
Trong ấn tượng của bà Lâm Duệ là người cẩn trọng, chu toàn, biết trước biết sau.
Có lẽ lần duy nhất anh khiến mọi người lo lắng là quyết định dẫn Tri Vãn về nhà, Lâm lão gia tức giận đến thổ huyết đuổi anh ra khỏi nhà.
Thế là anh một mình dẫn theo Tri Vãn về biệt thự cũ Lâm gia, nơi tiền phu nhân từng ở.
Thân thể cao lớn của Lâm Duệ dựa vào tường, khuôn mặt hốc hác thấy rõ, cằm lún phún râu, đôi mắt đen xì như đã mấy ngày không ngủ.
Anh nhìn vào khoảnh không trước mặt, vô lực thốt lên từng tiếng: "Tri Vãn đã từng về đây đúng không? Cô ấy đâu? Sao lại không có ở đây?"
Bà nhìn Lâm Duệ, có chút không đành lòng: "Mấy ngày trước, quả thật Vãn tiểu thư đã từng đến đây…"
Lâm Duệ nghe thấy vậy hai mắt sáng lên, anh gắng gượng ngồi dậy chờ bà nói hết câu.
"Nhưng cô ấy xách theo một vali lớn, đã sớm rời đi rồi."
Bà nói xong len lén quan sát sắc mặt Lâm Duệ, chỉ trách biểu cảm hôm đó của cô quá bình thản khiến bà không nghĩ mọi người lớn đến mức này.
"Đi rồi?" Lâm Duệ nghi ngờ hỏi lại, "Cô ấy có thể đi đâu được chứ? Nhà cô ấy ở đây còn muốn đi đâu chứ?"
Dì Viên quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào anh, dáng vẻ bây giờ của anh khiến bà nhớ lại tiền phu nhân khi nghe tin Lâm lão gia ngoại tình.
Bà hiểu rất rõ Lâm Duệ, anh không hay quan tâm đến người khác, lại có đôi chút vô tâm, nhưng bà có thể nhìn ra anh đối với Tri Vãn là thật lòng.
Đây cũng chính là lí do bà không thể ghét Tri Vãn được.
"Thiếu gia…" Dì Viên ngập ngừng lên tiếng, "Cậu không sao chứ?"
Lâm Duệ ngơ ngác ngồi gục ở trước nhà, đột nhiên anh nhớ tới gì đó cả người như phấn chấn hẳn lên.
Anh chạy nhanh về phía nhà chính, gấp gáp mở của phòng Tri Vãn, chẳng rõ lần gần nhất mình bước chân vào căn phòng này là khi nào.
Người đã lâu không ở đâu nhưng căn phòng vẫn ngăn nắp như vậy.
Căn phòng được sắp xếp theo sở thích của Tri Vãn, lấy màu trắng tinh khiết làm màu chủ đạo.
Anh vội vàng mở tủ quần áo, bên trong chỉ còn chiếc tủ trống trơn, cô rời đi tuyệt tình đến mức không cho ah biết.
Lâm Duệ lại tiến đến bàn trang điểm, anh mở chiếc hộp nằm ngay ngắn phía trước, bên trong là trang sức ảnh đã tặng cho Tri Vãn.
Cô rất thích nhưng hầu hết chưa bao giờ đụng vào.
Anh vẫn nhớ khi đó Tri Vãn cầm lấy chiếc khuyên tai anh tặng, đôi mắt lấp lánh dựa vào lòng anh: "Anh tặng gì em cũng thích nhưng lần sau không cần phung phí nữa đâu.
Thứ em muốn có nhất đã có được rồi.".