Lâm Duệ không nhớ lúc ấy bản thân trả lời cô thế nào, chỉ biết hôm ấy bản thân thành công lấy đi hai thứ của cô.
Nụ hôn và lần đầu.
Tri thức vụng dại, tin tưởng mà trao tất cả cho hắn, nhưng hắn lại không biết trân trọng.
Chắc hẳn cô đã chịu rất nhiều ấm ức, lần hiểu lầm này chỉ như giọt nước tràn ly khiến cô quyết tâm hơn với ý định của mình.
Lâm Duệ thẫn thờ ngồi phịch xuống, cả thân thể lẫn trái tim hắn đều mệt mỏi.
Hôm nay ở công ty hắn đã lơ là những hai lần khiến những người khác cũng lờ mờ nhận ra tâm trạng bất ổn của hắn.
Lâm Duệ không nói gì, chỉ mệt mỏi dựa vào ghế ra hiệu cho mọi người kết hôn cuộc họp.
Điện thoại trong túi rung lên, hắn nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, lặng lẽ nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
"Lâm tổng, người của chúng ta báo tin đã tìm được Vãn tiểu thư rồi.”
Người gọi đến là Tiểu Tùng, ngay khi có tin của Tri Vãn anh đã lập tức thông báo với Lâm Duệ.
Chỉ là lần này chắc không kịp nữa rồi.
"Tìm thấy người rồi?" Lâm Duệ đứng phắt dậy, trên gương mặt đều là sự vui mừng, "Cô ấy ở đâu? Còn không mau dẫn người đến chỗ tôi!"
Lâm Duệ tức tối ra lệnh, rồi như đột nhiên nhớ ra gì đó lại chậm rãi cúi đầu: "Không đúng, cô ấy hẳn là rất tức giận, sẽ không đồng ý theo các cậu về đâu.
Bỏ đi, trực tiếp gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón cô ấy."
Dù cách một cái màn hình nhưng Lâm Duệ vẫn cảm nhận được sự vui sướng trong giọng nói của Lâm Duệ, anh cắn răng nói tiếp: "Vãn tiểu thư đang ở sân bay, dự tính sẽ bắt đầu sau nửa tiếng nữa."
Ầm!
Lâm Duệ như chết sững, hai tay cứng đờ, nụ cười bên môi vẫn chưa kịp thu lại.
Sân bay?
Cô định làm gì chứ?
Lâm Duệ như hét lên vào trong điện thoại, anh lập tức chạy vào trong xe, hai tay nắm thật chặt vô lăng, tròng mắt đỏ au mang theo sự tức giận vô bờ.
"Lập tức gửi địa chỉ cho tôi, cậu tìm cách giữ chân cô ấy, tôi sẽ tới ngay bây giờ."
Lâm Duệ hung hăng cúp điện thoại, anh đạp mạnh chân ga, dùng hết tốc độ phóng đi thật mạnh.
Từ đây tới sân bay khá xa, áng chừng cũng phải hơn nửa tiếng, Lâm Duệ nhìn đồng hồ, đáy mắt thâm trầm đầy phức tạp.
Tiểu Tùng còn định nói gì đó nhưng Lâm Duệ đã tắt máy, anh lòng như lửa đốt như tên bệnh hoạn theo dõi sát sao từng cử chỉ của Tri Vãn.
Cô ngồi một mình ở sân bay, bên cạnh là đống hành lý nhìn có vẻ nhỏ gọn.
"Mẹ nó, Tri Vãn em giỏi lắm! Tốt nhất đừng để ông đây bắt được em, nếu không ông đây có chết cũng phải lôi em về giam ở nhà."
Lâm Duệ nhìn địa chỉ Tiểu Tùng gửi đến lập tức chửi thề, anh tiếp tục tăng ga, không ngại liên tiếp vượt đèn đỏ chỉ để nhahh chóng đến nơi trước khi cô đi mất.
Tri Vãn cầm điện thoại nhắn tin cho Nguyên Dĩnh nói cô đã ra đến sân bay ấn toàn, chỉ cần chờ một lát nữa sẽ tiến hành bay.
"Cậu nhất định phải đi sao?" Nguyên Dĩnh có chút không đành lòng nhưng vẫn tôn trọng quyết định của Tri Vãn.
Tri Vãn bật cười, đã đến nước này rồi cũng không còn kịp để quay lại.
Cô thừa nhận bản thân không có dũng khí đối mặt với Lâm Duệ, chỉ cần nhìn thấy anh lập tức không còn là chính mình.
Trước kia là ngoại lệ quan trọng nhất, hiện tại là ngoại lệ không muốn nhắc lại nhất.
"Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi đi đến bước đường cùng rồi! Tôi mệt rồi, không muốn cố nữa!"
Cô mệt rồi, không muốn yêu Lâm Duệ nữa.
Nguyên Dĩnh nghe vậy cũng chỉ bất lực thở dài, cô căn dặn Tri Vãn thêm vài điều nữa rồi mới yên tâm cúp máy.
Tri Vãn đứng dậy di chuyện đống hành lý bên cạnh mình, cô nhìn thời gian trên tấm bảng lớn.
Còn hai mươi phút nữa.
Tiểu Tùng ở bên này liên tục thấp thỏm hy vọng Lâm Duệ đến kịp lúc, cậu trơ mắt nhìn Tri Vãn kéo theo đống hành lý đứng dâỵ.
Tri Vãn bước qua chốt an ninh, nhân viên sau khi rà soát khắp người cô liền đồng ý cho qua.
Cô quay đầu nhìn lại nơi đây lần cuối, có chút gì đó không đành lòng, lại có chút gì đó nghẹn ở trong tim.
Bỏ đi, dây dưa không dứt suốt 6 năm, cuối cùng chỉ đổi lại một vết thương sâu hoắm trong cơ thể.
Tri Vãn miễn cưỡng nở nụ cười, vẫn nên là quên đi thôi.
Bên này Lâm Duệ đã kịp đến sân bay, anh tức tốc chạy khắp nơi tìm cô nhưng ngay cả bóng dáng Tri Vãn cũng không thấy.
"Lâm tổng, anh mau đến cửa số 8 ngay đi, cô ấy đang ở đó, chuyến bay sắp bắt đầu rồi."
Nhận được điện thoại của Tiểu Tùng, anh lập tức tìm đường đến cửa số 8.
Lâm Duệ chạy không ngừng nghỉ, mồ hôi từng giọt rơi xuống.
Có vị mặn.
Lâm Duệ đưa tay lên lau lại phát hiện không phải mồ hôi, đó là những giọt nước mắt mặn chát.
Anh không biết mình đã rơi nước mắt từ khi nào, chỉ biết nơi nào đó ở ngực trái rất đau.
"Tri Vãn, em mau bắt máy cho tôi!" Lâm Duệ tìm số cô gọi liên tục, "Mẹ nó, em nghe máy cho tôi."
Trong dòng người đông đúc ở sân bay, người ta trông thấy một người đàn ông anh tuấn đang hốt hoảng tìm kiếm ai đó.
Anh chạy rất nhanh, chưa từng buông điện thoại trong tay..