Vẫn không quan tâm anh phản kháng như thế nào, Tần Vũ Thiên một mực kiên định, quyết tâm công thành đoạt đất, hai bàn tay thuần thục luồn vào trong áo anh tìm kiếm.
Mơn trớn vuốt ve làn da ấm áp mềm mại tựa như tơ, bàn tay thô nhám của hắn được một trận thõa mãn, ve vãn nơi cái eo nhỏ gầy của anh không chịu rời.
Hạ Nghiêm Kỳ hốt hoảng giãy giụa, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt vốn thẳng thóm đã bị hắn nhào thành một đống, kéo lên trên ngực, lộ ra hai khoả thù du nhàn nhạt, da thịt bại lộ giữa không khí, ban đêm nhiệt độ thấp khiến anh rùng mình một cái, hai khoả thù du cũng vì thế mà e lệ run rẩy theo.
"Dừng...cậu không được làm vậy, hỗn đãn, cậu...vô liêm sĩ, không biết xấu hổ! Ah...ân ưm...ha, buông tay...ô..." Anh gần như nức nở, trong đôi mắt nhoè ra một tầng hơi nước, cuối đầu thấp giọng kêu. Tựa tiểu miêu đang ủy khuất.
Vẫn đứng từ phía sau khiêu khích anh, hắn vươn tay chạm chạm hai điểm trước ngực, vừa véo vừa xoa trêu đùa.
"Thầy Hạ, thầy có biết những lúc thế này thầy đặc biệt gợi cảm không? Thầy nói xem, tại sao bây giờ tôi lại thấy thầy dâm đãng như vậy?"
"Vô sỉ! Ah! Nhẹ tay...ô..." Đột nhiên hắn dùng sức khiến anh đau đến kêu lên, rấm rức khóc, dáng vẻ một giáo viên mặt lạnh như tiền dường như đã bị vứt đi nơi nào, không còn bóng dáng.
Hắn thực thích con người nghiêm túc của anh, thế nhưng cũng thích biểu hiện của anh ở hiện tại, thật mẫn cảm nhưng cũng thật diễm lệ, thật dâm đãng nhưng cũng thật khả ái ngốc nghếch.
Đại khái là, yêu ai yêu cả đường đi, dù anh có bao nhiêu mặt đi nữa, hắn đều thấy thích.
Kỳ thực, chính vì bản tính đa tính cách của anh đã thu hút hắn...
Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn thiếng thở dốc ồ ồ của cả hai, hắn lúc này mới cảm thấy anh đặt mình trong mắt, cảm xúc gần gũi chân thật hơn bao giờ hết, trong đôi con ngươi mơ hồ ẩn ẩn hình bóng của hắn, cả thanh âm mềm mại kiều mị cũng chỉ gọi tên hắn. Như vậy đã đủ để hắn thõa mãn.
"Tần Vũ Thiên...không được...ha...đừng cởi...aha ưm..."
Hắn nhếch môi hôn nhẹ lên khóe miệng của anh, bàn tay bắt đầu tháo bỏ đai lưng, thâm nhập vào trong quần, ngón tay vuốt dọc theo khối gồ lên bên trong, theo chiều dài và độ cứng của nó miêu tả lại tỉ mỉ.
"Thầy đã cứng rồi, thầy Hạ, thực sự ngừng sao? không thành thật chút nào nha..."
"Ách, ân...tôi...ha, không được..." khuôn ngực trắng nõn phập phồng, anh thở gấp tựa nửa người vào khuôn bếp, thanh âm thấp giọng rên rỉ hoà cùng tiếng nước rơi từng giọt kêu tách tách, bỗng dưng phối hợp thành bản giao hưởng kích tình khó cưỡng, Hạ Nghiêm Kỳ ngày càng không chống đỡ nổi từng đợt khoái cảm mạnh mẽ xông lên não, cả cơ thể mềm nhũn tựa như miêu nhi đang bị ốm, hai má đỏ ửng tạo nên một lớp trang điểm tinh xảo mĩ cảm đến cực điểm.
Dục vọng trong người Tần Vũ Thiên đã bùng lên khó kiểm soát được, nhanh chóng giải khai cái quần cùng quần lót củ anh, tuột xuống tận mắc cá chân. Tiếp tục luồn tay vào tạp dề giúp anh an ủi tiểu chồi non, nhìn anh cúi đầu lên bàn thở hỗn hễn, cần cổ trắng trẻo nhỏ nhắn hiển lộ tầng mị sắc, hắn nhịn không được há mồm ngoạm cắn một ngụm.
"Ah! Sao...cậu lại cắn...ah chỗ đó? Ưm...ah, đừng cắn nữa, sẽ để lại dấu a! Ân...a..."
"Đúng rồi, mục đích của tôi là vậy!" Hắn câu khoé môi, vươn lưỡi giúp anh liếm duyện những dấu vết thâm tím vừa tạo ra. Trong lòng thầm nói: Để anh có thể thuộc về tôi, đây là điều duy nhất tôi có thể làm, đúng không thầy Hạ.
"Thần kinh!ah! Đã bảo đừng cắn, cậu..."
Hắn lại cắn thêm một ngụm, đồng thời gia tăng lực đạo và tốc độ tay, mạnh mẽ di chuyển ma sát. Anh liền co cứng người, cơ thể căng lên khẩn trương, giây tiếp theo liền lớn giọng kêu lên, thanh âm cao vút mà trong trẻo, rót vào tai hắn lại thành xuân dược trí mạng.
"Aaah! Bắn, bắn..."
Một cỗ dịch thể đặc sệt bắn ra, một ít dính lại trên tay hắn, một ít dội thẳng lên tạp dề.
Sau khi cao trào Hạ Nghiêm Kỳ vẫn đang mơ hồ dựa vào thành bếp thở dốc, hắn cười thích thú nhìn anh bằng đôi mắt thưởng thức.
Thân trên áo sơmi nhăn nhúm không chỉnh tề, loại trang phục bán che thế này không nghi ngờ là hấp lực mạnh mẽ đối với cánh 'đàn ông' huyết khí bừng bừng như hắn. Phía dưới cảnh xuân hoa lệ bị tạp dề ôm lấy, chỉ còn chừa lại phía sau hai cánh mông tròn trịa vểnh cao.
Hắn nuốt ực một cái nhanh chóng tinh thần bừng bừng phấn chấn, bất thình lình đút một ngón tay dính đầy tinh dịch của anh tiến vào lỗ nhỏ.
Nam nhân vẫn đang chìm đắm trong dư vị cao trào bỗng nhiên thất thanh hét lớn.
"Ah! Hỗn đãn! Ách...đau quá...ư...ô..."
"Ngoan...một chút nữa thôi sẽ không đau...thả lõng được không? Thầy cắn chặt như vậy để làm gì? Đang khao khát tôi sao?" Hắn mị mị cười.
"Ô ô...Tần Vũ Thiên...buông tay ra...từ bỏ...ô...tôi từ bỏ..."
Hắn nâng mặt anh lên, cúi người hôn lên cánh môi đã bị cắn đến sưng đỏ, nuốt hết thanh âm nức nở đáng thương của anh. Lưỡi hắn tốc chiến tốc thắng ma sát một lượt hai cánh môi mềm, rồi lại đưa vào trong, tách hai khớp hàm đang cắn chặt của anh, tìm lấy cái lưỡi còn luống cuống của anh mà quấn quýt. Mơn trớn liên tục dời đi sự chú ý của anh ở hạ thân.
"Ưhm...mm...hm..." Hai mắt anh nhắm nghiền, khoé mắt còn vươn lệ vụng về đáp trả hắn.
Hiệu quả làm anh say mê trong nụ hôn sâu, hắn thành công đưa vào hai ngón tay, rút ra đút vào đã thuận lợi hơn rất nhiều, tràng bích mềm mại nóng hổi thả lỏng trơn ướt, đôi lúc tựa như cái miệng tham ăn nuốt ngón tay hắn vào trong.
Mẹ nó! Hắn nhíu mày chửi trong lòng, cự vật đã bắt đầu gào thét đòi xuất trận. Cảm giác dục cầu bất mãn không hề dễ chịu.
Tách môi ra, hắn thở ồ ồ hôn lên khoé môi ẩm ướt nước bọt của anh, rồi lại hôn lên khoé mắt, vành tai, âu yếm như bảo bối.
"Thầy Hạ...em vào được chứ?"
Thanh âm của hắn đã trầm hẳn đi, có chút khàn khàn như kiềm chế.
"Hah...Nhẹ...nhẹ một chút..."
Câu nói như lời tuyên bố mãn hạn giam cầm cho con thú dữ trong lòng hắn, Tần Vũ Thiên không nói hai lời vừa đặt môi hôn sâu lần nữa, vừa lôi ra căn nhục hành cứng như thép đặt trước huyệt khẩu, chầm chậm tiến vào.
Hạ Nghiêm Kỳ chỉ kịp A một tiếng, toàn bộ thanh âm đã bị hắn một ngụm nuốt hết vào trong, phân thân đã vào được một phần ba, độ khít cùng sự ấm áp kỳ diệu này thực tiêu hồn.
Hai mắt anh mở lớn, ngay cả đáp trả hắn cũng quên, trợn trừng nhìn hắn đang hôn mình đến say sưa, ưm ưm trong cổ họng.
Hắn dừng lại phân thân chờ anh thích ứng, lại tiếp tục dùng nụ hôn ướt át kéo dài an ủi anh. Đến khi cả hai không thể hô hấp nữa mới chịu buông ra.
Thở một hơi kiềm nén, hắn lại thì thầm. "Đã có thể rồi chứ?"
Dường như đã làm quen với độ lớn của phân thân, anh yếu ớt gật đầu rồi lại gập người, dựa hẳn lên trên bàn.
Hắn từ phía sau dùng sức đẩy hông, phân thân liền thuận lợi đi vào sâu bên trong.
"Ách...ân ha..." Anh che miệng lại che giấu thanh âm đáng xấu hổ, chật vật chịu đựng từng cú thúc của hắn, cơ thể đong đưa không ngừng, va vào cạnh bàn lạnh băng.
"Thầy Hạ, Thầy Hạ..." Tần Vũ Thiên không ngừng gọi, tốc độ va chạm lại tăng lên, càng lúc càng hưng phấn.
Nhiệt độ ban đêm vốn dĩ lạnh lẽo, nhưng trong căn phòng bếp ấy, là một mảnh nóng bỏng ướt át.