Điên Cuồng Độc Chiếm (đam Mỹ)

Lưu Gia Nghi mơ hồ nhìn quanh, căn phòng tối om, vị trí giường bên cạnh cũng trống không, chiếc điện thoại ở đầu giường lập loè sáng. Thở dài một hơi, cô lấy điện thoại uể oải nghe máy.

"Vũ Thiên đấy à? Cậu biết bây giờ là giờ nào rồi không?"

Cùng chồng mới cưới ở chung được một tuần liền phải tiễn anh đi công tác, một mình mòn mỏi trong phòng thật sự khó ngủ, hắn lại nỡ lòng nào phá giấc ngủ hiếm hoi của mình như vậy? thật chán ghét!

"Biết. Ngày mai...mời thêm một số giáo viên cũ nữa đi, tôi sẽ tới!" Thanh âm hết sức bình tĩnh và trấn định, cô thậm chí có thể tưởng tượng thông qua giọng nói kia, vẻ mặt của hắn lúc này chắc chắn rất ngạo nghễ và thiếu đòn.

"Mồ làm cái gì...Cái gì? Cậu sẽ tới? Khoan đã, còn mời giáo viên?" Bỗng chốc nỗi buồn của cô bị quăng ra sau đầu, việc Tần Vũ Thiên-Tần Tổng của tập đoàn Hữu Ái xuất hiện tại bữa tiệc sẽ câu dẫn rất nhiều mối làm ăn trong giới thượng lưu, nhất định phải nắm chắc cơ hội... Nhưng hắn nói cái gì, phải mời giáo viên? yêu cầu này đúng thật quá kì quái rồi?

"Ân, mời một vài người thôi. Khuya rồi, ngủ ngon!"

Thanh âm 'tút tút tút' tuyệt tình ngân lên thật dài, Lưu Gia Nghi vẫn còn thất thần hồi lâu, một bên vui mừng như điên một bên phỉ nhổ hắn: Thật sự biết khuya rồi sao? Biết nhưng vẫn gọi vào giờ này? Hắn - biết - sao?

Bên kia, Tần Vũ Thiên vừa về đến khách sạn liền báo với Lưu Gia Nghi một câu, sau đó ưu tư ngồi trước cửa sổ ngẩng người.

Hắn luôn tỏ ra thật tự nhiên cùng chay lì vô sự trước mặt anh, cho anh thấy lòng quả quyết kiên trì của mình, nhưng đó chỉ là cái biểu hiện hư ảo giả tạo mà thôi, trong lòng hắn, vẫn luôn là một mảnh xám ngắt bi thương.

Hạ Nghiêm Kỳ dường như thay đổi thật nhiều, anh có vẻ không còn như trước nghiêm trang mà tươi trẻ, đàn ông ba mươi tuổi thành thục ổn trọng hơn là điều bình thường hắn có thể hiểu, nhưng cái kiểu trầm lặng như anh hiện tại thực khó nắm bắt, hắn rầu rĩ lo sợ sẽ lần nữa vụt mất anh, nhìn anh ngày càng xa cách dù ở ngay trước mặt, luôn luôn đề phòng như thế. Quan trọng hơn, anh dường như chẳng còn chút cảm giác nào với hắn, nếu có, cũng chỉ là một loại quan hệ bình thường của người bạn, người anh em, tình yêu của hắn chẳng còn có chút ảnh hưởng gì với anh nữa, chỉ có một mình hắn đang nỗ lực muốn gắn kết hai người lại như trước kia,...

Ngã người nằm xuống giường, hắn nhắm mắt thiêm thiếp ngủ, dẹp bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu.

Ngày hôm sau đúng sáu giờ Tần Vũ Thiên thu xếp đem mọi công vụ vứt sang một bên, không có thư kí, hắn phải tự động ra mặt báo cáo thực rất tốn thời gian, nhắc tới, Nam Huân đi rồi trong lòng hắn thực có chút khó thích ứng, mỗi khi nghĩ lại đều cảm thấy mất mát.


Hắn lái xe đến nhà Hạ Nghiêm Kỳ, dù lòng phiền muộn nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ hời hợt quen thuộc. Mua một bó hoa ven đường, ngắm nghía chỉnh lí lại bộ dáng thật chu toàn hắn mới xuất phát.

Xe nhanh chóng tắp vào bãi đổ, hắn bước xuống, nhìn vào căn nhà hai tầng nho nhỏ mà ấm cúng, trong làn sương mờ mờ buổi sớm mai, ngôi nhà nhỏ tựa như đang mê man nấp sau hàng hoa lan tươi mới, một bức tranh hài hòa tuyệt diệu và huyền ảo hiện ra ngay trước mắt, hắn không khỏi muốn dừng lại ngẩn ngơ nhìn, trong lòng dâng lên cỗ tư vị vừa ghen tị vừa chua xót cùng chút gì đó háo hức: Trước kia anh cùng Tần Phỉ ở chỗ này vui vẻ sao? Nhưng kể từ bây giờ, hắn nhất quyết sẽ thay đổi điều đó, vị trí bên cạnh anh trong ngôi nhà này, bằng mọi giá phải là của hắn.

Lúc bấy giờ hai cha con cũng theo thói quen thức dậy từ sớm, hoàn toàn chưa hay biết sắp có một vị khách hào nhoáng như Tần Tổng ghé tới nhà, đến khi hắn nhấn chuông cửa, bên trong vang lên giọng nói ríu rít quen thuộc của bé con.

"Mami chúng ta có khách vào buổi sáng! Phải làm sao a?"

"Ra ngoài mở cửa, nhớ hỏi là ai trước khi cho vào,..."

"Dạ!" Bé ứng một tiếng chắc nịch liền nhanh thoăn thoắt chạy ra ngoài.

Lát sau lại oang oang kêu to.

"Mami! Là papa tới a, còn có hoa nữa này!"

Theo sau giọng của bé, chính là thân ảnh vest đen phẳng phiu như mới, chính xác là hắn mới mua, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười tiêu chuẩn của hắn hướng anh cười nhẹ, còn có một bó hoa tươi đọng thủy quang buổi sớm.

Anh đang chuẩn bị bữa sáng bỗng nhiên bị làm cho kinh ngạc, nồi cháo bên cạnh ùng ục ùng ục kêu vang thật chói tai, ánh mắt của anh cũng chưa chịu thu hồi, nhìn hắn thất thần.

Đây là cái biểu hiện gì? Là trắng trợn câu dẫn hắn! Nhìn hắn bằng ánh mắt khao khát ham muốn như vậy muốn hắn phải sống sao đây.


"Sao thế? Bộ dáng của tôi chuẩn soái đến mức hút cả hồn của thầy rồi sao?"

Qua hồi lâu, anh mím thôi thu hồi lại tầm nhìn, tắt bếp, múc cháo ra hai cái tô to mang ra ngoài, đạm mạc đi ngang người hắn, còn nhàn nhạt nói:"Cậu chưa kéo khóa quần..."

Hắn cứng họng, chầm chậm cúi đầu nhìn xuống,...vậy mà quên thật, chết tiệt a! Hắn tự vỗ đầu mình trăm phát trong tưởng tượng, còn gì phong độ của hắn nữa, sáng sớm đã mở cửa thông gió cho cậu em rồi, anh sẽ nghĩ hắn thế nào? Chắc chắc là mất sạch hình tượng rồi!

Màn xuất hiện như trong mơ bị một cái khóa kéo mà hỏng bét, hắn trầm mặc ngồi bên kia ai oán suốt một buổi.

"Papa sao vậy ạ?"

Hắn im lặng vắt chéo chân, khoanh tay nhìn cửa sổ.

"Bị lạnh chút thôi!" Anh khe khẽ nói với bé, bình thản giúp bé gở bỏ xương trong khối cá đầy thịt.

"Lạnh?" Bé con không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn.

Tần Vũ Thiên cắn răng thổi khí, giận dữ cùng xấu hổ không ngừng cuồn cuộn trong ngực. Lạnh? Sẽ không phải nói do quên đóng cửa sổ mà bị lạnh đấy chứ? Hạ Nghiêm Kỳ anh được lắm.

Hai người họ ăn xong hắn mới tạm lấy lại phong độ, lên tiếng hỏi.


"Hôm nay thầy có tiết dạy không?"

"Có! Hai tiết cuối cùng buổi sáng, còn có nhiều bài báo cáo của sinh viên trên trường chưa có xem xét chấm điểm."

Hắn chậm rãi đi đến gần đứng sau lưng anh, dựa trán vào bờ vai gầy của anh cọ cọ, khẽ thì thào. "Tôi đã xem lịch làm việc của anh rồi!"

Hạ Nghiêm Kỳ cau mày tránh thoát, liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền im lặng, thái độ vô cùng lạnh lùng nhưng không chút ngạo kiều.

"Thầy Hạ...đừng trốn tránh tôi, được không?"

"...Tôi không trốn tránh cậu, chỉ là không muốn nhìn, không muốn nghĩ đến mà thôi. Cậu hiểu không? Sao phải làm những chuyện đã biết trước...sẽ không bao giờ thực hiện được. Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ không thể có kết quả!"

Thanh âm nhẹ nhàng đầy từ tính của anh vừa dứt, hắn cũng gần như bị rút cạn sinh khí, sau vài giây thất lạc, hắn cười vặn vẹo, đẩy anh vào tường, gằn giọng hỏi: "Vậy sao? Anh chắc chắn sẽ không có kết quả? Vì cái gì không dám thử? Anh sợ sẽ yêu tôi! Đúng không thầy Hạ?"

"...buông ra!" Hơi thở của anh phập phồng, có vẻ luống cuống bối rối.

Biểu hiện này của anh càng khiến lòng hắn nhộn nhạo, cảm xúc ngổn ngang chẳng những không được bình ổn lại mà còn bộc phát theo một chiều hướng khủng bố hơn: hắn muốn chiếm hữu anh, ngay bây giờ và tại chỗ này!

Sợ mình kiềm chế không xong, hắn cắn răng nâng cằm anh lên, lực tay thô bạo bắt anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình: "Lát nữa đi với tôi, mặc kệ anh đối với tôi là dạng tình cảm gì, con mẹ nó tôi không quan tâm, lão tử thích anh chính là thích anh!"

Hắn văng tục xong liền buông tay, giận dỗi đi ra ngoài ban công.

Nhìn thóang qua nơi anh đứng, nam nhân còn ngơ ngẩn đăm chiêu suy nghĩ đến xuất thần. Hắn thở dài, nâng lên bàn tay còn run rẩy vô lực, cười khổ một tiếng.

Xem hắn vừa làm cái gì đây này, thảm hại a thảm hại.


Không có được thì tranh giành, giành không được lại muốn cướp, cướp cũng không thể sở hữu liền nghĩ muốn hủy hoại, Tần Vũ Thiên mày thật ích kỷ quá! Mày như vậy...làm sao xứng đáng có được anh? Để mất anh một lần, chính là do mày tự làm ra cái nhân tự gánh hậu quả. Còn có thể trách ai? Tần Phỉ? Lão cha? Hay thầy Hạ?

Haha nực cười, bọn họ đều là những người 'bình thường' chỉ theo đuổi hạnh phúc bình thường của họ, họ có thể giữ lấy thứ hạnh phúc đẹp đẽ ấy là một quy luật quá đỗi hợp lệ, còn mày...từ đầu tới cuối, chưa bao giờ đúng.

Bầu không khí ấm áp nhu hòa của hai người chỉ vì một khoảnh khắc không kiềm chế của hắn mà bị hủy, lần thứ hai trong ngày hắn ảo não vì anh.

Thời điểm cả ba người cùng lên xe, hắn và anh đều trầm mặc không lên tiếng, có lẽ bé con cảm thấy bầu không khí quái dị đầy nguy hiểm này không thích hợp để hót, cũng giống hai vị phụ huynh im lặng như tắt tiếng, vò vò góc áo.

Mãi đến lúc vào nhà Lưu Gia Nghi mới có thể thả lỏng chút ít, bữa tiệc đã sớm bắt đầu lúc sáu giờ lúc này đã vô cùng náo nhiệt, bầu không khí hài hòa của những người bạn lâu ngày gặp lại ít nhiều cũng làm cho hai người họ giảm bớt căng thẳng. Hắn miểm cười cùng anh tiến vào, thì thầm:"Sao nào, tôi đâu nói dối thầy đúng không, có giáo viên bên kia đấy..."

Hạ Nghiêm Kỳ nhìn tư thế ám muội cùng cử chỉ thân mật của hắn lúc này có vẻ thực chột dạ, cau mày trừng hắn cảnh cáo. "Đừng có gần như vậy! Nơi này đông người, sẽ bị hiểu lầm!"

"A...!" Hắn qua loa ứng một tiếng, ngồi xổm xuống nói với tiểu Tình. "Con ở đây canh chừng mami, papa đi một chút sẽ quay lại, đừng để mami lo lắng được không? Ngoan!"

Bé con gật đầu chắc nịch, cam đoan:"Con sẽ bảo vệ mami, papa đừng lo, cứ đi giải cứu thế giới ạ!"

"À..." Hắn nhịn cười đứng lên.

Mặt của anh đã sớm mơ hồ như trong sương mù, lắc đầu khẽ thở hắc ra, luôn bất đắc dĩ trước hai đứa trẻ to xác này. Nhìn hắn, anh lại trầm mặt thâm trầm thở dài.

"Tôi đi qua bên kia chào hỏi một số người quen đã, lát nửa chờ tôi ở quầy bar nhé!" Hắn cười thật ôn nhu nói.

Xong liền rời đi, hòa vào dòng người đang hân hoan cười nói.

#robot (*˘︶˘*) chương sau có dấm, đoán thử coi ai ăn nè! Haha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận