Kể từ khi Tần Vũ Thiên chính thức mở rộng thị trường sang nước ngoài, công việc của hắn bắt đầu trở nên vô cùng bận rộn, thường thường rời nhà lúc mặt trời vừa ửng đỏ đến khi trăng non ló dạng mới quay về, tần suất làm việc so với trước kia chỉ có tăng chứ không thấy giảm.
Và cũng vì thế nên 'cô vợ nhỏ' (hay còn gọi là tiểu tức phụ ấy :'> ) Hạ Nghiêm Kỳ ngày ngày ngây ngốc ở nhà cùng đứa con nhỏ ngây thơ hồn nhiên, buổi sáng mơ màng tiễn chồng đi sớm, đến tối ngủ gật đón chồng về. Tuy rằng cuộc sống có chút đạm nhạt buồn tẻ nhưng cũng không thiếu một chút sắc màu lãng mạng.
Trong khi Tần Vũ Thiên mỗi ngày lo lắng Hạ Nghiêm Kỳ trong từng bữa ăn, từng giờ thuốc, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn qua loa, Hạ Nghiêm Kỳ lại một mực quan tâm giờ giấc của hắn, cho dù bản thân vẫn còn muốn tiếp tục làm kén trong chăn, anh vẫn gượng dậy mang gương mặt phờ phạc và đầu tóc rối tung đi theo sau Tần Vũ Thiên để tiễn hắn rời khỏi nhà, hoặc vật vựa sau lưng hắn chờ hắn làm xong các món ăn sáng cho anh và tiểu Tình, anh luyến tiếc từng giờ từng khắc hắn ở bên cạnh mình, bởi vì anh biết trong thời gian này hắn sẽ thực bận rộn, một chút thời gian ít ỏi thế này đều là quý hiếm.
Sau khi cùng Tần Vũ Thiên bắt đầu lại, cả ba người dọn đến căn hộ của Tần Vũ Thiên ở Y thị, căn hộ khá gần trung tâm, sinh hoạt và làm việc cơ bản đều thuận lợi, Tiểu Tình được phát triển trong hoàn cảnh tốt nhất, anh được điều trị trong môi trường tốt nhất, Tần Vũ Thiên cũng buông được một phần gánh nặng, chỉ có điều, gánh nặng ấy lại vô thanh vô tức gánh lên trên vai Hạ Nghiêm Kỳ, anh luôn cảm thấy tự ti khi bản thân liên tục gây rắc rối cho Tần Vũ Thiên, người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời, anh chính là như vậy khiến Tần Vũ Thiên đau đầu.
"Thiên, ngày mai...ân...ngày mai là..." Hạ Nghiêm Kỳ lau lau cái chén bóng loáng hắn vừa rửa xong, ấp úng nói không thành câu.
Tần Vũ Thiên buồn cười đưa mắt nhìn sang, hắn thừa biết ngày mai là ngày gì, cũng biết nó quan trọng thế nào, nhưng một câu cũng không hé răng, hắn muốn anh tự động nói ra, dáng vẻ xấu hổ lắp bắp trông vô cùng ngờ nghệch của anh khiến tim hắn muốn tan chảy, thật thú vị và đáng yêu nha!
"Cái kia...Thiên, ngày mai..." Anh vẫn cứ tiếp tục đề tài không trọn câu của mình.
"Ân? Ngày mai thế nào?" Hắn ôm eo anh, nhẹ hôn lên chóp mũi vì khẩn trương mà đổ một ít mồ hôi, môi vẽ nụ cười thật ôn nhu.
Hạ Nghiêm Kỳ càng luống cuống, cắn môi, anh cúi đầu xấu hổ không dám nói nữa.
Đối với tính tình hay thẹn thùng của anh, Tần Vũ Thiên không hề chán ghét hay phản cảm, có câu, yêu ai yêu cả đường đi, huống hồ hắn sớm nhận ra yếu ớt và dễ xấu hổ mới thực là con người của Hạ Nghiêm Kỳ, hắn yêu anh cũng chính vì cái tính cách đáng yêu đơn thuần này mà thôi.
"Để xem, nếu như không nói, chắc hẳn là không quan trọng rồi?!!" Hắn tiếp tục đùa giỡn trêu chọc anh, bàn tay vói vào trong tạp dề xoa xoa cái bụng bằng phẵng mềm mại.
"A!!! Cậu...chạm chỗ nào vậy?!! Không được sờ nữa!" Con mèo nhỏ xù lông, răng nanh móng vuốt rụt rè ló ra, hướng hắn đỏ mặt kêu lên.
Tần Vũ Thiên sắp bị hành động bán manh của anh làm cho nhũn cả toàn thân, bộ dạng thực khả ái không chịu được. Hắn cười ha ha đặt hết chén bát đã rửa xong sang một bên, xong xuôi đâu vào đấy liền ép anh vào tường, không nói hai lời đã áp lên môi anh, từ tốn hôn sâu.
Hạ Nghiêm Kỳ mặc dù xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, hai tay vẫn rất ăn ý vòng qua cổ hắn, chiếc lưỡi ngây thơ vươn ra ngoài mặc cho hắn tuỳ ý trêu đùa.
Nụ hôn sâu chấm dứt, Tần Vũ Thiên thở hổn hển rãi những nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt anh. Động tác vuốt ve như cưng nựng con mèo nhỏ yêu quý, ôn nhu tới cực điểm.
"Ngày mai là ngày gì? Nói thử tôi nghe!" Hắn cười híp mắt.
"...Sinh nhật của tôi..." Hạ Nghiêm Kỳ tủi thân vân vê vạt áo, đầu cúi thấp, hai mắt rưng rưng uỷ khuất.
"Ngoan, tôi nhớ chứ, tấm lịch ghi chú là tôi cố ý gạch ký hiệu để trên giường của chúng ta, chỉ đùa anh chút thôi, đừng khóc, chồng rất thương bảo bối mà!" Hắn thành công trêu ghẹo anh, vui sướng tiếp tục dỗ dành như chuyện đúng rồi, hoàn toàn không nhớ rằng trước đó ai là kẻ làm anh phải khóc.
Đã qua một năm, Hạ Nghiêm Kỳ vẫn chưa khỏi hẳn, chứng bệnh trầm cảm đôi lúc khiến anh suy nghĩ lo lắng lung tung, buồn bực vô cớ, lặng lẽ, ít nói, và có xu hướng làm điều tiêu cực. Qua nhiều lần nếm trải kinh hoàng, hắn dần có kinh nghiệm, những lúc ấy hắn sẽ luôn dùng lời ngon ngọt dụ dỗ anh, tựa như dỗ dành đứa nhỏ, hướng anh đến với vòng tay của mình, sau đó thì...làm một số chuyện dơ bẩn khiến anh dục tiên dục tử...cái này, hắn nói rằng đó là thù lao hắn đáng nhận được sau khi giúp anh 'chữa bệnh'.
Thời gian gần đây hắn suốt ngày bận rộn với công việc, đối với bệnh tình của anh thật sự có phần xao nhãng, hắn chỉ sợ trong lúc bản thân không có ở nhà chẳng may xảy ra chuyện không thể vãn hồi, như vậy thật đáng tiếc lắm, thế nên hắn luôn tận dụng khoảng thời gian được ở bên cạnh anh, khiến anh khắc sâu sự tồn tại của chính mình, khiến anh luôn dựa vào một chút dấu ấn ấy mà vượt qua nỗi sợ, luôn chờ đợi hắn, luôn hướng về hắn.
Không rõ anh có cảm nhận được điều đó hay không, chỉ thấy anh luôn làm một đứa trẻ ngoan, mỗi ngày bám dính trên người hắn, dần dần học được cách làm nũng dù trông có vẻ ngờ nghệch, học được cách đáng yêu, có thể chủ động câu dẫn hắn một cách rụt rè khả ái, hắn hài lòng nở nụ cười, vòng tay ôm anh luôn có cảm giác nồng nhiệt, ấm áp vô biên.
"Cậu khi dễ tôi!" Anh cắn môi, nắm tay cấu vào vạt áo hắn kéo kéo giật giật, dường như đã thật sự nổi giận rồi.
Tần Vũ Thiên cười ha ha, chậm rãi nhét cơ thể gầy ốm của anh vào trong ngực, đặt cằm lên đỉnh đầu của anh, khẽ vuốt ve tấm lưng đơn bạc của anh an ủi, mắt hắn trông về phía xa, xuyên qua cửa kính trên ô cửa sổ, đáy mắt loé lên một tia sáng nhu hoà tựa như đang trông về một nơi rất tươi đẹp.
Bỗng nhiên con mèo nhỏ trong lòng cử động, gương mặt thanh tú ngây thơ ló ra khỏi vòng tay cứng chắc của hắn, đôi môi mím lại, dường như sợ sẽ làm hắn mất hứng, đôi mắt lộ ra chút bối rối lo lắng.
"Hửm?" Hắn hạ mi mắt, nhìn anh ý hỏi có chuyện gì.
"Ngày mai...đừng đi có được không?" Chợt cúi đầu, anh nói tiếp:"Tôi nhớ cậu, sinh nhật tôi...ở với tôi đi. Có được không?"
Tần Vũ Thiên không rõ đây là tư vị gì, một chút đau lòng, chút vui sướng, lại có chút mông lung...anh như vậy ỷ lại vào hắn, lưu luyến hắn, chỉ vì muốn ở bên cạnh hắn liền có thể mặc kệ xấu hổ cầu xin hắn...anh như vậy, chính là điều hắn mong cầu từ rất lâu, rất lâu, lâu đến mức hắn xem đó là điều xa xỉ không bao giờ với tới được.
Tần Vũ Thiên chuyển tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng yên không nói, chỉ có trái tim liên tục dập loạn nhịp, cùng nhịp đập rõ ràng của anh hợp thành bản giao hưởng du dương lãng mạng.
Mùa hè ban đêm dày sao, dù bóng trăng mờ nhạt sau đám mây, bầu trời vẫn rực sáng lấp lánh, thứ ánh sáng kỳ diệu đầy ắp kia, vô thanh vô tức khiến người ta hy vọng, tương lai, nhất định sẽ tươi sáng y như vậy.
"Chúng ta kết hôn đi!" Tần Vũ Thiên kiên quyết nói, vòng tay ôm anh càng siết chặt, lời vừa dứt liền hôn lên trán anh, nâng mặt anh lên, hắn điềm tĩnh như mặt hồ trước giông bão, chờ đợi câu trả lời của anh.
Hạ Nghiêm Kỳ chớp mắt mấy cái, dần dần mơ hồ muốn khóc, hai má đỏ lựng lên, ngượng ngùng xoay đầu đi, giọng lí nhí:"Được!"
Hắn đột nhiên xoay đầu anh lại, ép anh phải nhìn thẳng vào mắt mình, giống như muốn xuyên qua ánh mắt của anh để thấu hiểu tất cả bên trong anh, muốn hiểu hết thảy mọi thứ trong đầu anh hiện tại.
"Nhìn tôi nói, Hạ Nghiêm Kỳ...em muốn sống bên cạnh tôi suốt đời suốt kiếp, với tư cách một người 'vợ' hay không?" Hắn thâm tình nói xong, nâng tay anh lên, nhẹ nhàng hôn lên ngón áp út sớm đeo chiếc nhẫn của hai người.
Người nào đó ngượng đến chín mặt, gật nhẹ đầu, thanh âm kiên định chắc nịch, lời nói nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn: "Được, em muốn...làm vợ anh!"
Ngoài dự đoán của Tần Vũ Thiên, anh vừa nói xong liền chui vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, gương mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào trong lồng ngực, ngưa ngứa, giọng mũi hừ hừ phát ra thật khẽ.
"Xấu hổ a!!!" Anh vừa dụi ngực hắn vừa nói.
Tần Vũ Thiên phì cười, trở tay bế anh lên, bước chân vững chắc, cái ôm hữu lực, hắn dần dần mang anh vào trong phòng.
Cách phòng của hai người còn có hành lang dẫn đến cầu thang bộ xuống tần một, ở tầng trệt bày một mâm hoa quả và hai quyển truyện cổ tích đặt trên bàn, Hạ Vũ Tình đang chăm chú lắng nghe Lưu Gia Nghi kể chuyện bỗng nhiên ngoáp một hơi, đôi mắt to tròn động chút hơi nước, con bé xoa xoa mắt, ngón tay mũm mĩm chỉ lên lầu, giọng nói ù ù buồn ngủ vang lên: "Dì Lưu, trên đó... có thanh âm gì vậy?"
Lưu Gia Nghi đặt sách xuống, ậm ờ một lát, đôi mắt lia lia đảo vòng quanh phòng, mất một lúc sau mới quẫn bách nói:"Họ giao lưu tình cảm thôi ấy mà." Nói xong liền hận không thể tự vả mình mấy cái, lừa gạt con nít, chung quy là một việc thất đức hơn cả giết người.
"Ồ, vậy con có thể giao lưu tình cảm với dì Lưu không?" Cô bé ngây thơ cười tươi hỏi.
Tựa như không kịp phòng bị bị giở trò lưu manh, Lưu Gia Nghi mặt đỏ tai hồng vội lắc đầu:"Đây...đây đây là chuyện chỉ người lớn mới có thể làm, hơn nữa chỉ có những người yêu nhau mới làm được."
"Vậy lớn lên dì Lưu sẽ làm cùng con chứ?" Bé nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực lấp lánh đầy chờ mong.
"..." Lưu Gia Nghi triệt để ngậm miệng, cái tình huống này ngày càng không đúng, cô không biết nói gì hơn ngoài cúi đầu giả vờ không nghe.
Không phải do cô dại hư con bé này đâu đúng không?