Tần Vũ Thiên không đợi Hạ Nghiêm Kỳ nói thêm lời nào, dùng lực ép anh vào tường, đầu gối chen vào giữa hai chân, nâng mặt anh lên mạnh mẽ hôn xuống.
Sân thượng của trường luôn vắng vẻ, trừ những đứa cá biệt như hắn hay tụ tập hút thuốc, hay nóng máu đánh nhau,...thì không ai thèm bén mãn đến. Hắn muốn làm thịt Hạ Nghiêm Kỳ ở đây cũng không sợ bị quấy nhiễu. Hắn nghĩ vậy liền thoải mái trêu đùa khiêu khích dục vọng trong người anh, tham lam sờ soạng, mút lấy mật dịch ngon ngọt trong miệng anh.
Cứ nghĩ đến Hạ Nghiêm Kỳ cùng Tần Phỉ có quan hệ hắn lại vô cùng khó chịu. Cái ý nghĩ muốn độc chiếm Hạ Nghiêm Kỳ không biết từ bao giờ đã cắm rễ trong lòng hắn, hắn thực sự thực sự không thể nào kiềm chế được tâm tình của mình nữa rồi. Nhất là mỗi khi Hạ Nghiêm Kỳ thờ ơ lạnh nhạt với hắn, trái tim hắn thắt chặt lại, vô cùng khổ sở, nhưng hắn chỉ có thể bất lực chịu đựng, hắn không có cách nào khiến cho anh chỉ chú ý đến mình,...mặc dù hắn chẳng biết vì sao mình lại muốn như thế.
Lơ đễnh mất một lát, đối phương vậy mà có thể thừa cơ tách khỏi hắn, đưa tay quệt nước bọt chảy dài bên khoé miệng, anh ta nói bằng thanh âm run run sợ hãi, nhưng tuyệt nhiên không có một tia độ ấm.
"Tôi biết cậu là em trai của Tần Phỉ, nể tình quan hệ của tôi và Tiểu Phỉ, tôi sẽ không tính toán với cậu. Còn có, chuyện trong lớp học cũ...nếu cậu đã kinh tởm chán ghét đến như vậy...chúng ta xem như...chưa từng có đi! Đó chỉ là sai lầm, chẳng ai muốn sai lầm lại tiếp nối sai lầm nữa!"
Lời anh ta nói, cái câu 'Quan hệ của tôi và Tiểu Phỉ' cùng 'xem như chưa từng có', cứ liên tục nháo động trong đầu hắn, oanh tạc liên tục như muốn làm hắn phát điên lên.
Sao có thể như thế? Anh ta sao có thể như thế đối xử với hắn?
Anh có thể xem như chưa từng có, nhưng hắn sớm đã không thể tiêu sái phủi tay làm như không có được rồi!
Anh xem hắn là đứa trẻ ngốc nghếch mặc anh thao túng sao? Thích thì kêu lại cho khúc xương, không thích liền đá sang một bên xem như chưa có?
Đùa cái gì thế? Tần Vũ Thiên hắn há có thể để anh đắc chí như vậy?
Tần Vũ Thiên cười khan một tiếng, chợt thanh âm giận dữ rống to:"Hạ Nghiêm Kỳ, thầy đứng lại cho tôi!"
Hạ Nghiêm Kỳ đi được một đoạn, bước chân do dự dừng lại, rồi tiếp tục nện trên sân, càng bước đi càng nhanh hơn.
Hắn tức điên lên được, bước chân sải dài nhanh chóng đuổi kịp nam nhân, kéo người lại mạnh tay tát lên mặt anh một cái, hai mắt đỏ ngầu toé lên tia ngoan độc và điên cuồng, thanh âm của thiếu niên hai mươi mốt tuổi phá lệ trầm khàn đáng sợ: "Anh dám bước đi thêm một lần nữa, lão tử sẽ bẻ gãy chân anh, thao anh đến chết đi sống lại, mãi mãi cũng không thể gượng lên bỏ chạy được nữa!"
Hạ Nghiêm Kỳ vẫn còn ngơ ngẩn một lúc, viền mắt hồng hồng đọng chút lệ quang, môi mấp máy như không tin nổi, bất mãn ủy khuất lẫn lộn hiện rõ trên mặt, một bên má đã ửng đỏ, khoé môi chảy ra chút chất lỏng nồng tanh vị sắt gỉ. Anh chưa kịp nói gì, phía sau đột nhiên bị mãnh lực đè ép, ngã ngửa trên sàn.
Tần Vũ Thiên lúc này đã mất hết lý trí, như mãnh thú hung hăng cấu xé con mồi. Hắn xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng mảnh của anh, lột phăng cái quần tây màu đen mới tinh, từng động tác thô bạo không chút lưu tình áp bách đối phương, Hạ Nghiêm Kỳ càng giãy dụa phản kháng, hắn càng thô bạo nắm chặt tay anh, những cái va chạm vuốt ve càng thêm dùng sức, thật nhiều thật nhiều dấu vết thâm tím chói mắt rải rác đầy người anh, từ bả vai, hai khuôn ngực, phần eo, đùi trong, cả hai nộn thịt mông cũng bị dày vò sưng tấy.
"Tần Vũ Thiên...a, thả ra, đừng...đau quá, ưmh, rất đau, đừng mà...ô...Thiên, cậu đừng như vậy..ô..." (robot: ô là tiếng khóc nhé :v nói cho những ai ko biết, t sợ từ 'hức' nó quá bánh bèo."
Dần dần thanh âm nức nở càng rõ ràng, Tần Vũ Thiên nghe anh khóc kêu cũng lấy lại chút bình tĩnh, chỉ là cơn giận dữ điên cuồng vừa lắng xuống, lửa dục mãnh liệt lại nối đuôi tiến lên, đốt cháy sạch sành sanh lý trí ít ỏi của hắn. Hắn càng ra sức đè anh xuống, kề răng nanh bên cổ anh loạn cắn.
"Thầy Hạ..." Hắn lơ đễnh ngâm một câu.
Đối phương đang nức nở rên rỉ bỗng nhiên cứng nhắc, thút thít vài tiếng rồi im lìm.
Hắn lại vô sỉ gọi thêm mấy tiếng, tiếng sau càng thâm tình mềm dịu hơn tiếng trước. "Thầy Hạ...thầy Hạ...thầy Hạ của em....thầy đi lâu như vậy...không thấy nhớ em sao?"
Hắn ái muội nhìn anh mỉm cười, chờ anh phản ứng. Biểu tình ôn nhu mà ngây thơ ấy vừa xuất ra, đối phương vậy mà bị tác động không nhỏ, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên mơ mơ hồ hồ, có vẻ không tin tưởng nổi.
"Cậu, bị làm...làm sao vậy?" Thật hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngập của anh thế này, đem so sánh với cái mặc cứng nhắc hằng ngày của anh, thực sự giống như bướm non lột xác, hoàn toàn không có chút tương tự nào, thậm chí là tuyệt mĩ đáng yêu hơn nhiều!
Bất giác, bầu không khí căng thẳng vừa rồi bỗng trở nên thật mềm mỏng hài hoà, khoé mắt Hạ Nghiêm Kỳ lưu lại chút lệ quang, khẽ chớp động, có chút không biết làm sao, cựa quậy cái eo, khúc thịt cứng rắn của hắn cứ vậy cọ cọ lên đùi anh, nóng hổi.
Hạ Nghiêm Kỳ hoảng hồn trợn mắt, cau đôi mày, thanh âm đã khàn đi vì la hét, lời nói ra có chút khó khăn:"Cậu...cậu tự trọng một chút...chuyện sai lầm, không nên lặp lại lần thứ hai, tôi...tôi không muốn làm cậu thất vọng và hối hận,..." nuốt cái gì đó vướng lại nơi cổ họng, anh ta nói tiếp:"Làm đồng tính...không tốt, Lưu Gia Nghi là hoa khôi của trường, vừa tốt bụng lại xinh đẹp...không phải...quan trọng là rất xứng đôi với cậu...Tần Vũ Thiên...hãy làm một người bình thường, đừng giống như...tôi ách..."
Lời còn chưa nói hết, một cái tát vang dội giáng xuống, mặt anh nóng hổi méo xệch về một phía, Hạ Nghiêm Kỳ trợn mắt nhìn mặt sàn, không dám thốt lên một lời, thậm chí một hơi thở cũng không dám hít vào, như một kẻ chết đứng vì khiếp đảm, bất vi sở động nghe hắn chửi đổng.
"Mẹ nó anh câm miệng! Tôi chỗ nào không bình thường? Con mẹ nó tôi rất bình thường, anh mới là không bình thường, tất cả các người đều không bình thường, ôi đệt, đồng tính luyến thì sao? Ha, anh kinh tởm? A, thì ra là vậy. Anh kinh tởm...mẹ nó, để tôi cho anh biết kinh tởm thật sự là cái gì! "
"Không...Tần Vũ Thiên...ô...buông tôi ra! Cậu bình tĩnh...cậu hiểu...hiểu lầm rồi...ô..."
Mặc kệ anh, hắn hai mắt nổ lửa mất kiểm soát, thần kinh bị những lời anh nói kích thích đến rối tinh rối mù, hoàn toàn không khống chế được, chỉ muốn hành hạ người này, thoã mãn thú tính của bản thân.
Không bình thường? Hắn hận chết ba từ ấy! Càng hận những kẻ dùng nó để nói về tính hướng của hắn.
Tần Vũ Thiên động tác nhanh nhẹn thuần thục, hơi thở nặng nề, hai hàng chân mày gắt gao nhíu lại, dùng caravat trói chặt hai tay Hạ Nghiêm Kỳ.
Bàn tay được du ngoạn trên làn da săn chắc của nam nhân, càng sờ lên lòng bàn tay càng thấy thích, hắn thưởng thức qua rất nhiều nam nhân, dù là MB chuyên nghiệp bảo dưỡng tốt cũng không có loại cơ thịt vừa săn vừa mềm dẻo thế này, chỉ là có hơi gầy, chỗ xương sườn và xương đùi đều nhô hết cả lên.
Nhìn nhìn, hắn tỏ vẻ hài lòng búng nhẹ ngón tay lên đầu khấc đã chảy ra dâm dịch, hướng về phía nam nhân không ngừng tự kiềm chế tiếng rên rỉ vui thích, cười nhạo:"Xem này, nó dâm đãng y như chủ nhân của nó vậy!"
Hạ Nghiêm Kỳ vừa sợ hãi vừa giận dữ, còn có chút xấu hổ xen lẫn, gương mặt đỏ hồng chỉ biết vô lực khóc thầm, hoàn toàn không còn sức lực phản kháng nữa, anh nhỏ giọng nói:"Tần Vũ Thiên, tôi...chỉ muốn nói, cho dù cậu làm gì, đối với tôi...cậu vẫn là...học trò...của tôi thôi..."
Lại một cái tát thô bạo giáng lên mặt, anh không hiểu vì sao, đau đớn cứ như tăng lên theo cấp lũy thừa, anh cắn răng quay mặt sang một bên, kiềm nén tiếng khóc trong cuống họng, hai mí mắt nhắm chặt rung đọng, từng giọt lệ cứ thế trào ra.
"Anh có giỏi thì im lặng chịu đựng được cho xong hôm nay, chờ xem tôi như thế nào dạy dỗ anh, lão sư dâm tiện, cùng học trò gian dâm còn có thể xem là thầy giáo của người ta. Anh xứng sao? Hahả..." Hắn nói xong lại vô cùng điên dại cười to.
"Ách.....ưh...mm..." Hai vai anh run rẩy vì sợ hãi, vầng trán tinh mịn đã rịn đầy mồ hôi, cơ thể trần truồng tiếp xúc trực tiếp với không khí có chút lạnh lẽo, cùng những cái vuốt ve không chút mềm nhẹ của Tần Vũ Thiên, khiến nỗi tuyệt vọng từ sâu trong đáy lòng anh dần dần phát tán, lan ra khắp cơ thể.
Tần Vũ Thiên liếc nhìn anh qua khóe mắt, nam nhân run run không ngừng, tiếng rên rỉ kiềm nén đứt quãng thực trêu chọc lòng người, hắn miên mang nâng đầu anh lên, nhẹ nhàng tách ra hai cánh môi mềm, liếm liếm gặm gặm một lát, lưỡi hắn trườn vào trong, ý đồ xâm nhập, thế nhưng hai hàm răng của anh cạy thế nào cũng không ra, hắn bất mãn rì rầm một tiếng, bóp mạnh hai má ép bức nam nhân mở miệng. Cuối cùng vẫn là Hạ Nghiêm kỳ chịu thua, lưỡi hắn chui vào trong khoang miệng, trêu tức nam nhân càn quét khắp các ngõ ngách, còn quấn lấy lưỡi anh day cắn.
Chợt hắn buông ra, Hạ Nghiêm Kỳ còn mơ mơ hồ hồ nhìn lên, hai mắt mông lung chỉ nhìn ra một vật thể màu đỏ sậm gân guốc, mùi vị hoocmon nam tính xộc thẳng vào khoan mũi, còn chưa định dạng được cái gì đã nghe hắn nói.
"Thầy Hạ, đói rồi phải không? Để em uy thầy, nào, ngoan há miệng ra a..."
"Không, không muốn...ô...tôi không muốn...cậu...ô..."
Hạ Nghiêm Kỳ lắc lắc đầu, cự tuyệt một cách yếu ớt, hai mắt Tần Vũ Thiên trầm xuống, lạnh nhạt bóp chặt quai hàm của anh, khuôn miệng vừa hé ra liền đem cự vật thô to của mình cắm vào, thõa mãn thở ra di chuyển chậm rãi.
"Đúng rồi, há to ra một chút, ừhm...dám cắn tôi liền 'đâm' chết anh! Nào, lại ngậm chặt thêm chút nữa, đúng đúng, dùng lưỡi của anh ấy mẹ nó! "
Hạ Nghiêm Kỳ nhắm mắt lại, nín thở nhẫn nhục, hai tay bị trói chặt đặt ở trên đỉnh đầu, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, nhận mệnh khuất nhục trước Tần Vũ Thiên, học trò của mình.
Tần Vũ Thiên liên tục di chuyển, ma sát khuôn miệng nhỏ của anh, đến khi hai bờ môi sưng tấy, cả khuôn mặt vì thiếu khí trướng đến đỏ lựng, ánh mắt mơ màng ngấn lệ, tâm hắn một trận một trận tê dại khó chịu, tức giận quát to với anh:"Thở cho tôi! Anh thở cho tôi! Nín thở để làm gì? Hả? Hít vào! Nghe không!" Hắn hoảng hốt rút ra, vỗ vỗ mặt anh vài cái làm anh tỉnh táo lại.
Hạ Nghiêm Kỳ mới chậm rãi thở hồng hộc, nước bọt không kịp nuốt theo khoé miệng sưng đỏ trào ra, ướt đẫm một mảnh. Hắn thở phào trong lòng, ngoài mặt lại giận dữ cười lạnh:"Anh muốn chết? ₫ược, tôi nhất định hảo hảo chỉ cho anh, sống không bằng chết là cái gì!"
Hạ Nghiêm Kỳ trợn to mắt nhìn hắn, biểu tình sợ hãi tột cùng.