Trên chiếc giường màu trắng của khách sạn, đôi nam nữ không ngừng trao cho nhau những cử chỉ ân ái thật nồng nàn.
"Lâm Hạo...!Em...!Em yêu anh...!Ưm...!A..."
Giọng phụ nữ nỉ non rên rỉ, ánh mắt của Trần Ngọc Châu mờ đục nhìn lên người đàn ông đang "nằm đè" lên cơ thể mình.
Trên trán của anh lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt thể hiện sự sung sướng cùng khoái cảm mãnh liệt.
Ngay lúc này ánh mắt cô lơ đãng phóng về phía cửa phòng liền bị một thân ảnh làm cho giật mình, cách đó không xa có một đôi nam nữ đứng tại đó.
Người đàn ông như bất động, đút tay vào túi quần nheo mắt quan sát biểu hiện của Trần Ngọc Châu.
"Cắt, làm tốt lắm!"
Đạo diễn hô lên, cả đoàn làm phim phút chốc thở phào nhẹ nhỏm.
Cô đảo mắt tìm kiếm thân ảnh ấy một lần nữa nhưng chẳng còn thấy đâu, giây phút ấy quá ngắn ngủi.
Tạ Hữu rời khỏi người cô, anh nở nụ cười sáng lạn đúng nghĩa là nụ cười "phát ra vầng hào quang" của ảnh đế trong truyền thuyết.
Anh nói:"Biểu hiện rất tốt, tôi còn tưởng là tôi đang ngủ với cô thật cơ.
Xem ra là người có kinh nghiệm nhỉ?"
Giọng của Tạ Hữu rất nhỏ, chỉ vừa đủ hai người nghe.
Ánh mắt anh ta đảo khắp người cô, giống đang dò xét cũng như đang thưởng thức.
Đạo diễn gọi bọn cô tới xem đoạn phim vừa quay, hình ảnh chân thật, sắc nét.
Đến độ đạo diễn cũng phải thốt lên rằng:"Cô giống với Trác Ny thật đó, góc nghiêng của hai người giống nhau như đúc."
Trần Ngọc Châu chỉ cười trừ, thật ra trên đời này làm gì có ai thích giống người khác.
Lúc đang suy nghĩ miên man thì có một vòng tay vòng qua eo cô, như cố tình siết chặt.
Cả cơ thể cô bỗng cứng đờ, người ôm cô là Tạ Hữu.
Làm trong giới giải trí đã lâu, tuy không có chỗ đứng nhưng cô hiểu rõ "quy tắc ngầm" của cái giới này.
Lời nói và hành động của anh mang ý nghĩa trắng trợn như vậy, cô muốn giả ngốc cũng không được.
Chỉ có thể lợi dụng lúc đông người đẩy anh ra, sau đó cuối đầu nói "cám ơn" một cách chân thành nhất với ekip rồi đi thẳng vào phòng phụ đạo.
Năm nay, Trần Ngọc Châu đã trải qua hai mươi lăm cái xuân xanh rồi.
Cô làm nghề cũng hơn hai năm, nhưng thật sự con đường đi tới ánh hào quang còn rất xa vời.
Cô biết đứng trong giới giải trí thật sự không dễ dàng gì, nếu như không phải cuộc đời đưa đẩy.
Cô sẽ không theo con đường này, ước mơ của cô là làm giáo viên dạy đàn.
Nhưng bây giờ mơ ước ấy là quá xa vời với cô.
...!Cạch...
Cửa phòng đột ngột mở ra, cô nghe thấy tiếng giày tây nện dưới sàn liền chỉnh sửa lại trang phục của mình.
Lúc nảy cô vừa mới thay quần áo xong, nhưng mà rõ ràng cô nhớ mình đã chốt cửa rồi mà?
Người đàn ông đẩy cửa bước vào, ánh mắt của cô ngay lập tức cả kinh khi nhìn thấy hắn.
Đôi chân vô thức lùi về phía sau cho tới khi lưng của cô va phải chiếc bàn trang điểm.
Nhìn thấy sự đề phòng của Trần Ngọc Châu, đôi mắt của Cao Minh Khải tối lại, hắn cất giọng lạnh lùng:"Dù gì cũng là "người quen" cô cần gì biểu hiện rõ ràng sự sợ hãi như vậy?"
"Anh...! Anh sao lại ở đây?" Cô lấp bấp nhìn hắn cất lời, sau đó nghĩ nghĩ gì đó lại nói tiếp, :"Trác Ny của anh ở phòng khác, anh đi nhầm phòng rồi."
"Ồ!" Hắn nghe nói xong, khuôn miệng khẽ nhếch sau đó còn cố tình kéo dài câu trả lời của mình.
Hắn bước tới trước mặt cô.
Cùng lúc đó trái tim của Trần Ngọc Châu đập nhanh tới mức muốn rơi ra khỏi lồng ngực, cô bấu vào cạnh bàn mở to mắt nhìn hắn.
Cố gắng giữ cho mình sự bình tĩnh hết sức có thể.
"Mấy năm không gặp, hình như...!Cô vẫn theo dõi tôi, đúng không?" Hắn một tay nâng cằm của cô hỏi.
"Không...!Không có.
Tôi không có theo dõi anh, chị Trác Ny suốt ngày khoe anh là bạn trai của chị ấy, cả đoàn ai cũng biết hết."
Câu trả lời này của Trần Ngọc Châu không đúng ý hắn.
Cụ thể là hắn nghe xong liền nhíu mày không vui, rõ ràng hắn không vui.
Cô gạt tay hắn ra, tính chuồn đi cho lẹ ai mà ngờ hắn lại kéo tay cô lại.
Bị bất ngờ cô ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn, Trần Ngọc Châu có thể thấy tiếng tim của hắn đập rất vững vàng, giống hệt như bảy năm về trước.
Mộng đẹp qua rồi, cô biết là qua lâu lắm rồi.
Cố đè nén tâm trạng của mình, đẩy Cao Minh Khải ra để giữa hai người xuất hiện một khoảng cách.
Cái khoảng cách này, cảnh tỉnh cô, nhắc cho cô nhớ rõ bản thân mình và hắn mãi mãi có một cái rào chắn vô hình không thể bước qua.
"Cao tiên sinh nếu không có việc gì, tôi xin phép về trước."
Trần Ngọc Châu ôm đồ bỏ chạy, bỏ lại một mình Cao Minh Khải đứng im bất động ở chỗ cũ.
Hắn cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống tới chạm đáy, bao nhiêu năm rồi tại sao hắn vẫn không thể làm ngơ trước người con gái tệ bạc ấy chứ?
Tiếng giày cao gót bước vào phòng, trong giây phút nào đó Cao Minh Khải quay phắc người lại, hắn cứ nghĩ là Trần Ngọc Châu quay lại.
Hắn nghĩ là cô không nỡ rời xa hắn, nhưng khi nhìn thấy người đi vào không phải là cô, hắn mới bàng hoàng nhận ra.
Là do hắn tự mình đa tình, cô luôn luôn có can đảm rời xa hắn mà.
"Anh yêu sao anh ở đây? Em đi tìm anh suốt."
Giọng nói ngọt như đường vang bên tai hắn.
Cao Minh Khải nhìn xuống "đoá hoa" trong ngực mình.
Trác Ny như một chú mèo nhỏ, xinh đẹp và nũng nịu dụi vào trong lòng hắn.
Cao Minh Khải vòng tay ôm eo cô, hắn hơi khom người nhấc bổng cô lên rồi đặt cô ngồi lên bàn trang điểm.
Hắn gần gũi cái cần cổ của cô, hít hà mùi hương thơm tho quen thuộc chỉ có như vậy tâm trạng của hắn mới an tĩnh lại được...
"Thật ngại quá..." Trần Ngọc Châu quay trở lại vì để quên di đông.
Lúc này cả ba người ai cũng đều bị đơ ra vài giây.
Trần Ngọc Châu siết chặt tay vào gấu áo, cô cười gượng gạo nói:"Tôi để quên di động, ngại quá làm phiền rồi."
Cô cuối đầu đi lại bàn trang điểm cầm di động của mình lên rồi bằng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi chỗ này.
Cùng lúc đó Cao Minh Khải rời khỏi người phụ nữ, đôi mắt hắn sẫm lại.
Đi tới bên cửa sổ rồi châm một điếu thuốc...
"Anh yêu, con nhỏ đó thật không ra gì.
Làm anh yêu mất hứng hả?"
Bàn tay như rắn nước của Trác Ny mò vào trong áo sơ mi của hắn.
Ngay lập tức bị hắn nắm chặt, hắn lạnh giọng nói:"Đi ăn trưa."
Nghe giống như ra lệnh, nhưng cô vẫn vui vẻ làm theo.
Sống với hắn ba năm rồi, cho nên phải nói cô hiểu rõ người đàn ông này hơn bao giờ hết.
Lúc này, hắn đang cáu!
*
"Cô Trần bà chủ của tôi muốn gặp cô, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến, mời."
Trần Ngọc Châu đi ra khỏi khách sạn vốn định về nhà nhưng lại có một người đàn ông đến nói vào tai cô như thế.
Cô nhìn hướng tay của anh chỉ, chỗ đó đỗ một chiếc xe hơi sang trọng màu đen bóng loáng.
Cô thừa biết đối với người có tiền, có quyền, cô không có quyền từ chối nên muốn thoả thuận một cách nhẹ nhàng nhất.
Cửa xe mở ra, người phụ nữ sang trọng ngồi ngay ngắn ở ghế sau, từ trên người bà ấy đắp toàn đồ hiệu.
Khí chất phu nhân chủ tịch không lẫn đi đâu được.
"Cô còn nhớ tôi chứ?"
Người phụ nữ ngước mặt lên nhìn cô, bằng chất giọng nhẹ nhàng như nước từ tốn hỏi.