Cao Minh Khải cứ nghĩ là mình bị hôn mê sâu mấy năm mới tỉnh lại được, lúc hắn mở mắt cả cơ thể hắn ù lỳ, nặng trịch chẳng có một tí sức lực nào.
Nhưng điều đó không quan trọng, thứ hắn nhớ tới đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là "nụ hôn nóng bỏng" đó.
Cao Minh Khải xuống giường, hắn mở cửa phòng chạy vào bếp.
Bắt gặp được hình ảnh nữ nhân đứng quay lưng về phía hắn đang cắm cúi làm thức ăn, cơ thể hắn tràn ngập niềm vui.
Cao Minh Khải rảo bước đi tới rất nhanh, chưa đợi người đó phát hiện hắn đã tiến tới ôm Trác Ny từ phía sau.
Hắn nói:"Thì ra không phải tôi nằm mơ, em thật sự không có bỏ mặt tôi."
"Anh yêu, anh tỉnh rồi sao?"
Giọng nói xa lạ này, khiến cho các khối cơ trên người hắn cứng lại.
Nụ cười trên môi cũng vụt tắt, Trác Ny quay mặt lại, nụ cười ngọt ngào hiện hữu phô ra hắn nhìn đến phát ngấy.
Cô vòng tay lên ôm cổ hắn, nhỏ giọng nhõng nhẽo:"Người ta vẫn luôn bên anh, không có bỏ anh mà."
"Cút!" Hắn quát.
Trác Ny bị doạ cho giật mình, vừa rồi còn "cám ơn" cái gì đó, chưa đầy ba giây đã đổi sắc mặt.
Cô biết hắn bị bệnh nhưng không nghĩ lại điên tới mức này, hắn càng lúc càng điên.
Cao Minh Khải nóng nảy tới mức hắn không thể đợi cô thấy khó mà lui, trực tiếp túm cổ tay cô lôi sềnh sệt đi ra ngoài cửa.
Trác Ny kêu í ới mà chẳng hề lay động được "tảng băng" ấy, sau cùng cô bị vứt ra khỏi nhà không thương tiếc.
"Em có thai con của anh đó, anh mạnh tay như vậy làm gì?" Trác Ny gào lên.
...Rầm...
Tiếp lời cô là một tiếng đóng cửa rất mạnh bạo, cô tức đến đỏ mặt.
Cái tên bệnh thần kinh này!!!
...Cạch...
Cánh cửa ấy đột ngột mở ra, Trác Ny đang tức giận ngay lập tức nở một nụ cười ngọt ngào, phải nói tốc độ trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng, cô hỏi:"Anh yêu, anh nghĩ lại rồi phải không.
Em biết ngay mà..."
"Này...!Anh quá đáng rồi đó nha!!!"
Hắn mở cửa lại lần nữa không phải vì suy nghĩ lại, hay hối hận gì cả mà là hắn ném túi xách vào mặt Trác Ny.
Xong rồi lại đóng sập cửa, tính khí cái kiểu gì thế?
"Chào, cô lại bị Cao tiên sinh đuổi đi hả?" Triệu Tâm vừa đi vào cổng, đã nhìn thấy một màn đại chiến này.
Trác Ny trừng mắt với cô, Triệu Tâm lại cướp lời nói trước:"Cao tiên sinh đang bị bệnh nên sẽ hơi cọc cằn chút xíu, cô đừng buồn nhé.
Tôi phải vào trong rồi."
Nói xong Triệu Tâm sải bước đi vào nhà, cô không rảnh rỗi nói chuyện với Trác Ny.
Cũng biết với tâm trạng hiện tại, cô ấy sẽ không nói ra được cái gì tử tế, vậy tốt nhất là đừng nói.
Bước vào trong nhà Triệu Tâm nhìn thấy Cao Minh Khải nằm dài trên sofa, bộ dạng lười nhác vô cùng.
Nhìn thấy cô, hắn cũng không buồn nhấc mi mắt.
Thân là bác sĩ, cô được hắn cấp cho tấm thẻ thông hành vào nhà hắn mỗi ngày một lần bằng chính dấu vân tay của cô.
Cô nói:"Trông Cao tiên sinh đỡ hơn nhiều rồi."
"Ừ, cũng nhờ phước của cô." Hắn đáp một cách vô cùng hờ hững.
Triệu Tâm bỏ hòm thuốc xuống cô ngồi ở ghế sofa đối diện quan sát nét mặt của hắn, thần sắc đúng thật là có tốt hơn nhưng tâm trạng thì...
"Vừa nảy tôi thấy Trác ảnh hậu ở ngoài cửa, trông...!Tức lắm." Cô dò dò hắn.
Cao Minh Khải phẩy tay, thể hiện rõ vẻ chán ghét mà đáp:"Cô ta lải nhải, phiền."
"Cao tiên sinh cũng lạ quá đó, đối với chị gái thì lạnh lùng vứt bỏ còn đối với em gái thì đặc biệt ôn nhu."
Hắn không hiểu nên nhướng mày nhìn cô, Triệu Tâm kể lại việc mấy ngày trước có một cô gái giống hao hao với Trác Ny tới thăm bệnh hắn.
Còn nói khi hắn gặp cô ấy liền "ngoan ngoãn" khác thường.
"Cô nói cái gì? Châu thật sự đến thăm tôi?" Hắn bật dậy, trạng thái của hắn hiện tại Triệu Tâm thấy giống một cái cây đang héo mà được tưới nước vậy, tươi tỉnh đến bất ngờ.
"Không biết cổ tên gì, cổ nói là bạn học và cấp dưới của anh.
Mà cô ấy giống với Trác ảnh hậu lắm, là sinh đôi sao?"
"Không phải, cô ấy là bạn gái của tôi."
Triệu Tâm:"..." Theo như phân tích của cô, từ "bạn gái" này là Cao Minh Khải tự đặt.
Chứ làm gì có bạn gái nào nghe tin người yêu bệnh chỉ đến đúng một lần duy nhất, hơn nửa bộ dạng lúc về là "bỏ của chạy lấy người" nữa chứ.
Nhưng cô không vạch trần hắn, tiến hành kiểm tra bệnh tình một cách chuyên nghiệp nhất.
Nhưng trong lòng không ngừng hiếu kì, người như Cao Minh Khải thật sự sẽ có lúc dịu dàng hay sao.
Cô nghe người ta nói hắn là "đại ma vương" băng lãnh, cũng nghe Trần Huy kể về tính tình không mấy dễ chịu của hắn nữa.
Nếu cô không tận mắt chứng kiến cái cách hắn đối xử với Trần Ngọc Châu mà nghe người khác kể lại, cô sẽ lựa chọn không tin.
"Xong việc rồi thì về đi." Hắn đuổi khách, hình như là muốn gọi điện thoại, vì từ nảy đến giờ hắn cứ vuốt vuốt màn hình điện thoại rồi chần chừ rất lâu.
Triệu Tâm ôm đồ ra về, cô tò mò thì tò mò thật nhưng không tò mò tới mức muốn chui xuống gầm giường nhà hắn.
Đợi tới khi cánh cửa nhà đóng lại, Cao Minh Khải mới ấn nút gọi điện.
Hắn nhớ cô, thì ra Trần Ngọc Châu đã tới thăm hắn, còn cái nụ hôn kia cũng là thật.
Cô và hắn đã hôn môi rất lâu, cô...!Vẫn ngọt ngào như ngày nào.
"Vâng tôi nghe đây Cao tổng." Nữ nhân máy móc nhận điện thoại.
"À, mấy bữa trước cám ơn em đã tới chăm tôi."
"Không có gì đâu, tôi đi theo danh nghĩa công ty thôi.
Sếp bảo sao thì tôi làm vậy, cũng không phải đặc biệt tới." Trần Ngọc Châu muốn phủi bỏ sự quan tâm của chính mình dành cho hắn, cô chỉ đơn giản là đi vì công ty thôi, đúng vậy!
Cao Minh Khải nghe xong thì thở dài, hắn đáp:"Vậy tôi mời em đi ăn cơm được không? Có thể gặp mặt chứ?"
"Không cần phiền vậy đâu, tôi biết Cao tổng bận trăm công nghìn việc mà."
"Chuyện của Tạ Hữu..." Hắn ngập ngừng, cố gắng tìm ra lý do để có thể gặp cô.
Hắn nhớ cô, thật sự rất nhớ!
"Tôi nghĩ lại rồi, nếu như chúng ta có thể gặp mặt ăn cơm.
Em...!Thấy sao?"
Trần Ngọc Châu ở bên đầu dây kia cố gắng hít thở, nói chuyện với Cao Minh Khải lúc nào cũng không dễ dàng.
Thử hỏi hai câu nói của hắn có ý nghĩa gì không, nếu có thì là ám chỉ.
Hắn muốn ăn cơm với cô, nếu không sẽ lại tác động lên Tạ Hữu.
Cô lại nghĩ hắn thật giống với kim chủ nhiều tiền, dùng quyền lực để ép người khác.
"Chỉ là tôi và anh, quan hệ của chúng ta không nên dùng cơm riêng.
Tôi dẫn chị Apple đi cùng, được không?"
"Tôi gọi vài người bạn, chúng ta vừa ăn cơm vừa trò chuyện."
"Cũng được."
Cô còn có thể từ chối hay sao, dĩ nhiên là không thể! Tạ Hữu vì dính dáng
tới cô nên mới bị Cao Minh Khải nhắm đến, cô không thể giơ hai tay nói mình không có liên quan được.
Một bữa cơm thôi mà, huống hồ là có rất nhiều người cùng ăn, không sao...
*
Cao Minh Khải gấp tới mức hẹn ngay vào tối hôm đó, hắn nói do hắn vừa bệnh xong nên đặc biệt có khẩu vị!
Trần Ngọc Châu và chị Apple đứng trước một nhà hàng năm sao sang trọng, chị Apple mới kéo tay cô nói nhỏ:"Trời ơi, cuộc đời chị chưa từng đặt chân vào được chỗ này luôn đó.
Nhờ phúc của em đó Châu.
Em biết không đây là nhà hàng cao cấp, không phải có tiền là được đón tiếp đâu."
"Người ta mở ra kinh doanh không phải chỉ vì tiền thôi sao?" Cô bình thản đáp lại.
"Em không biết thật hả, chỗ này thuộc sở hữu của quan chức cấp cao trong Quân Đội đấy.
Có tiền thì phải có mà phải có quyền nữa, không phải loại người nào cũng được tiếp đãi đâu."
"Ăn một bữa cơm thôi mà, chúng ta ăn xong rồi về." Cô sải bước vào trong sảnh.
Apple chạy theo trợn mắt hỏi:"Em bị lãnh cảm hả Châu?"
"..."
Cô mới không làm quá lên như chị Apple, cái cô quan tâm không phải là nhà hàng sang trọng, mà là Cao phu nhân sau khi biết chuyện có để yên cho cô hay không.
Đi ăn với hắn đúng là cô đã đấu tranh tư tưởng cả buổi chiều...
"Xin hỏi hai vị đã đặt bàn trước chưa ạ?" Nữ phục vụ nhẹ giọng hỏi bọn cô.
"À có, phòng của Cao tổng.
Phiền cô kiểm tra giúp tôi."
"Cô Trần, mời đi lối này."
Cô ấy không cần kiểm tra, vừa nghe hai chữ"Cao tổng" đã dẫn đường cho cô.
Nhà hàng cao cấp quả nhiên bài trí toàn những thứ đắt tiền, chị Apple nhìn mà loá cả mắt đến khi đứng trước cửa phòng Vip 9999 còn trợn mắt há mồm.
Chị ấy kích động tới mức kéo tay cô nói nhỏ:"Ôi, phòng này vip của vip của vip luôn đấy Châu.
Lát nữa chỉ phải ăn thật nhiều rồi tranh thủ check in sang chảnh nữa."
"Chị này..."
"Mời hai vị."
Nữ phục vụ mỉm cười rồi mở cửa phòng cho bọn cô, Trần Ngọc Châu bước vào căn phòng nhìn thấy sự có mặt của ba người đàn ông.
"Đến rồi, đến rồi." Trần Huy đẩy vai Cao Minh Khải nhắc nhở.
Hắn buông điện thoại, lập tức đứng dậy kéo ghế cho cô.
Trần Ngọc Châu chậm rãi ngồi vào, trùng hợp thay cô ngồi ngay đối diện hắn.
Trong phòng chỉ năm người, ngoài Trần Huy ra còn có Lý Cảnh cũng đều là người quen!
"Bảo bối nhỏ, lâu rồi không gặp còn nhớ anh không?" Trần Huy mở lời trước, anh vẫn vậy điệu bộ cười cười nói nói của thời niên thiếu.
Cô mỉm cười, gật đầu nhẹ giọng đáp:"Anh là Trần thiếu?"
"Gọi là anh Huy được rồi, hoặc gọi là bác sĩ Trần.
Đừng khách sáo, chúng ta đều là người quen mà."
"Cậu ta vừa đi du học về, hiện tại làm bác sĩ của bệnh viện thành phố." Cao Minh Khải nói với cô.
Trần Ngọc Châu cười cười, cô đáp:"Giỏi quá."
"Bảo bối nhỏ, miệng của em ngọt chết người ta rồi!"
Nói xong câu này sống lưng của Trần Huy bất giác lành lạnh, là do ánh mắt của ai đó phòng vào.
Cao Minh Khải thật mẹ nó ấu trĩ, anh chỉ khen ngợi chút thôi trừng anh làm cái gì?