Anh ta nói không sai, Hoắc Tuấn quả thật giống kẻ điên —— cô có thể cảm nhận được, bây giờ người này tức giận bởi vì cô nghe lời đi tới đây.Nếu không phải vì phần ân tình kia, một phút cô cũng không muốn ở lại.
Càng đừng nói có chút dính dáng đến anh.Tần Khả hạ quyết tâm.Trong lòng cô hơi thả lỏng, đôi mắt lướt qua sô pha hình tròn.
Cho đến lúc chạm phải một ánh mắt hết sức phức tạp, Tần Khả mới bất ngờ dừng lại."Tần Yên?"Lần này đến lượt những người khác sửng sốt.Vệ Thịnh: "Hai người quen biết nhau?"Tần Yên thu lại sự ghen ghét trong lòng, cười thân thiện, "Em ấy là em gái của em."Nói rồi, Tần Yên vẫy tay với Tần Khả"Tiểu Khả, qua bên đây ngồi nè."Cô ta duỗi tay vỗ vào chỗ trống bên cạnh, cách xa Hoắc Tuấn một khoảng.Ánh mắt Tần Khả lóe lên.Cô đã có thể nhìn rõ, lúc này Tần Yên đang ra vẻ thông minh.Không đợi Tần Khả mở miệng, Hoắc Tuấn đang gục xuống lười biếng nâng mắt."Không phải em nghe lời lắm sao." Anh nghiêng đầu qua, quan sátTần Khả, uể oải cười một tiếng, ánh mắt lại lạnh băng ——"Ngồi cạnh tôi.""..."Cơ thể Tần Khả cứng đờ.Hoắc Tuấn cười chế giễu, "Sao vậy, bây giờ không nghe nữa?"Tần Khả rủ mắt, lông mi tinh mịn cong thành độ cong xinh đẹp."Quá chật."Giọng nói ấy rất nhẹ, tựa như bị những âm thanh dưới bục thổi một cái liền phân tán thành vô số lông tơ, quét qua từng lỗ chân lông của mọi người.Không hiểu sao trong lòng Hoắc Tuấn bỗng có chút nóng nảy.Anh nhấc chân gác lên trên bàn thủy tinh, chân thẳng dài co lại thành đường cong sắc bén, chặn trước bắp đùi của cô gái nhỏ.Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, khóe môi Hoắc Tuấn gợi lên ý cười tàn ác."Vậy ngồi trên đùi của tôi —— ở đây rộng rãi.""..."Tần Khả bối rối.Ngay cả hai anh em Kiều Cẩn Kiều Du đang chạm cốc ở đối diện đều sững sờ quay qua, rồi đến gần nhỏ giọng thì thầm."Tuấn ca uống lộn thuốc? Bình thường không phải cậu ấy ghét nhất là bị con gái quấn lấy à?""Không biết nữa."Vệ Thịnh nhanh trí, đảo mắt sang bên cạnh, cười hì hì lên tiếng: "Tiểu Hoắc gia, trông cậu hung dữ thế kia, sẽ làm em gái nhỏ của cậu sợ đấy.
Bạn học Tần Khả, em đừng sợ nhé, để anh xích xích qua một bên, đây không phải đã rộng hơn rồi sao.""..."Tần Khả chần chừ, cảm giác được ánh mắt Hoắc Tuấn chậm rãi nhìn chằm chằm lên trên người mình, rốt cuộc cô vẫn phải gật đầu."Cảm ơn anh."Cô gái nhẹ giọng nói xong, ôm lấy góc váy trắng ngồi vào chỗ trống sô pha ở giữa Hoắc Tuấn và Vệ Thịnh.Không ngờ sô pha lại hơi mềm, vừa ngồi liền lún sâu xuống.
Váy trắng trên người Tần Khả đã mua hơn một năm, với chiều cao tăng lên của cô gái nhỏ, vốn đã hơi ngắn vài cm, lúc này người lại lún sâu trong sô pha, làn váy càng trượt lên bắp đùi một đoạn.Chân nhỏ trắng nõn đến lóa mắt.Cảm giác được bên cạnh có một ánh mắt nhìn qua đây, Tần Khả mất tự nhiên cúi đầu, đưa tay gắng sức kéo góc váy xuống tới đầu gối.Âm nhạc ầm ĩ bên tai, loáng thoáng có tiếng người thấp giọng hừ một tiếng.
Sau đó, một cái áo khoác màu đen mỏng ném lên trên đùi cô gái.Đầu ngón tay Tần Khả dừng lại, theo bản năng xoay người nhìn Hoắc Tuấn ngồi bên cạnh.Do dự một lúc, Tần Khả nhẹ giọng, "Cảm ơn anh."Thiếu niên rủ mắt không nhìn cô, quơ quơ ly thủy tinh trong tay, một bên sườn mặt trắng sạch sẽ không hề có cảm xúc."Em tới Hell chỉ để nói cảm ơn?""!"Tần Khả sợ hãi, hoảng hốt giương mắt.Trên mặt người nọ không nhìn ra được bất kì một thâm ý nào, Tần Khả chột dạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Sau đó cô mới phản ứng kịp, Hoắc Tuấn chỉ chính là việc trước đó cô cũng nói cảm ơn với Vệ Thịnh."Không phải." Tần Khả hạ thấp giọng, "Tôi...!Có chuyện muốn nói với anh.""—— Với tôi?"Cuối cùng Hoắc Tuấn ngẩng đầu, đuôi chân mày sắc bén nhếch lên.Anh đặt ly rượu xuống, đáy mắt lướt qua tia sáng, giống như vui vẻ lại như mang theo một tia nguy hiểm."Vậy em nói đi."Lời Tần Khả muốn nói bị nghẹn trong cổ họng.Cô cảm thấy, hình như Hoắc Tuấn đã hiểu lầm gì đó rồi thì phải.
Nếu không với ánh mắt anh nhìn cô, không nên là loại này...!Làm cô cảm thấy như mình bị cái gì đó nhìn chằm chằm.Cảm giác bất an bắt đầu ăn mòn trái tim Tần Khả, đột nhiên cô thấy đêm nay rất có thể cô sẽ làm ra một quyết định sai lầm..