Điên Cuồng Yêu Em


.

"Mẹ.

""Tiểu Khả, cũng đừng cố gắng quá, xuống lầu ăn cơm chiều đi con?""Vâng ạ, con xuống ngay đây.

"Ân Truyền Phương đóng cửa rời đi.

Bà ta hiển nhiên cũng không chú ý tới Tần Khả mất tự nhiên, trên thực tế, căn bản bà ta cũng không cần phải thể hiện mình để ý đến đứa con nuôi này.

Năm đó Tần Khả còn cho là bọn họ thật lòng đối xử tốt với cô, mà hiện tại, sống lại một lần, Tần Khả đã vô cùng rõ ràng ——Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi hơn nữa còn cố gắng đối tốt với cô, cũng chỉ là do nhớ thương phần di sản khi nuôi dưỡng cô.

Một khi để cho bọn họ cầm được, bọn họ sẽ giống như kiếp trước, không chút do dự ném đi cái "Gánh nặng" là cô.


Kiếp trước đối với việc mà bọn họ làm, khiến cho Tần Khả cảm thấy chính mình ở trong căn phòng này một khắc cũng không thể đi xuống.

Nhưng nhớ tới về sau mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc! Thời cơ còn chưa tới, cô phải làm từ từ.

Tần Khả cắn môi, quay người lại.

Cuốn vở bị cô dùng tay che lại lộ ra, trên mặt vở là dựa theo trình tự thời gian, những việc mà Tần Khả nhớ kỹ hay còn có thể cố gắng nhớ lại của kiếp trước.

Cũng là những lựa chọn mà rất nhiều năm sau cô đều vô cùng hối hận.

"Mình sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai.

"Trong chiếc gương trên bàn, vẫn là cô gái với khuôn mặt đẹp diễm lệ, nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, vốn là ngây thơ vô hại nhưng trong phút chốc, chỉ còn lại kiên nghị.

Tần Khả cầm lấy cục tẩy, xóa đi toàn bộ vết bút chì rất nhạt trên vở.

Đến khi ở trên cùng chỉ còn lại một câu.

——"Nguyện vọng cấp ba".

Dường như nhớ ra cái gì, trong mắt Tần Khả hiện lên hận ý, cô siết chặt cục tẩy, dùng sức xóa đi bốn chữ! !.

Tần Khả đi xuống cầu thang gỗ hẹp.

Trong trí nhớ cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, chẳng qua cũng không khắc sâu.


Chỉ nhớ rõ ở kiếp trước đã xây thành một căn nhà hai tầng lầu, không gian trong nhà cũng không lớn, tầng một chỉ có hơn mấy chục mét vuông, ở dưới lầu phòng ăn và phòng bếp đều chung một phòng, có vẻ vô cùng chật chội.

Lúc này, một nhà ba người Tần Yên đang ăn cơm trong phòng ăn nhỏ kia.

Thấy Tần Khả xuống lầu, Tần Yên vốn đang thất thần đột nhiên đôi mắt sáng lên, vội buông chén đũa, đi tới.

Cô ta đưa tay nắm lấy tay Tần Khả, chớp mắt nhìn cô, rồi lôi kéo cô đi ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng Ân Truyền Phương nhíu mày nói.

"Yên Yên, con còn không nhanh ăn cơm, lôi kéo em gái đi đâu vậy?""Bọn con có chút việc, rất nhanh sẽ trở lại.

"Tần Yên đáp lại, sốt ruột không chịu được liền kéo Tần Khả ra cửa.

Cô ta cũng không chú ý tới ở sau lưng mình, trái ngược với dáng vẻ ngây thơ vô hại trước đây, cô gái đang dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng cô ta.


Tần Khả vĩnh viễn cũng không quên được, kiếp trước sau khi đào hôn Tần Yên chán nản hối hận, được chính mình tiếp tế, lại ghen ghét Hoắc Trọng Lâu đối với cô dư thủ dư cầu* mà nhẫn tâm đẩy cô về phía ô tô đang lái tới.

Cô càng không quên được, lúc chiếc xe kia cán qua đùi tim cô đau như chết! (dư thủ dư cầu*: Ta cần ta cứ lấy)Cũng sau vụ tai nạn xe cộ kia cô mới biết được, từ đầu Tần Yên chính là tâm như rắn rết, chỉ có cô ngây thơ đần độn, coi lang sói thành người thân.

Mà lúc này, Tần Khả đương nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy.

——Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc đăng kí nguyện vọng cấp ba.

Kiếp trước, cũng chính ngày này, Tần Yên cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Khả, vốn cô là từ trung học sơ trung* Kiền Đức lên thẳng trung học cao trung**, lại đổi thành trường nghệ thuật.

(*, **: Tương tự cấp 2, cấp 3 bên Việt Nam)Ở kiếp trước, mãi cho đến vài năm sau nhìn rõ được gương mặtthật của Tần Yên, Tần Khả cũng không hiểu rốt cuộc Tần Yên làm như vậy là có mục đích gì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận