Càng về sau, một lần trung học tụ hội, cuối cùng từ người khác nói đùa cô mới biết được chân tướng —— đơn giản là trước năm lên cao trung, trung học Kiền Đức đột nhiên truyền ra một lời đồn.Nói giáo bá cao trung Hoắc Tuấn, coi trọng một cô gái học sơ trung tên Tần Khả.Mà Tần Yên chính là một trong những người mến mộ trung thành của Hoắc Tuấn."Tiểu Khả, việc kia em suy nghĩ thế nào??"Cuối cùng kéo cô ra ngoài cửa, Tần Yên gấp không chờ nổi hỏi."..."Tần Khả cúi đầu, dường như có chút do dự.
Đường cong tuyệt đẹp trên cái cổ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tựa như một tay là có thể bẻ gãy.Trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng.Trong mắt Tần Yên lướt qua một tia ghen ghét.Cô ta biết rõ, cái cổ vượt quá mức xinh xắn này —— chính khuôn mặt đáng yêu thanh thuần của đứa em gái "Nhặt được", đã làm cho bao nhiêu nam sinh trong trường không rời mắt được.Cô ta nhất định không thể để cho Tần Khả xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Tuấn.Tần Yên âm thầm cắn răng, trên mặt là nụ cười gượng gạo, tiếp tục khuyên:"Tiểu Khả, em nghe chị, làm việc mà mình thích mới là quan trọng nhất —— hơn nữa em có thiên phú vũ đạo, nếu không đi trường nghệ thuật thì quả thật rất đáng tiếc."Tần Yên quan sát nét mặt Tần Khả, vừa chuẩn bị tiếp tục nói thêm, thì thấy em gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên.Vẫn là gương mặt tươi cười vừa đơn thuần vừa vô tội."Em đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ em lập tức đến trường tìm giáo viên thay đổi nguyện vọng.""...!Thật sao?!"Tần Yên ngạc nhiên không kiềm được mà kêu lên, sau đó mới phát hiện bản thân có hơi thất thố, vội vàng che dấu, kéo tay Tần Khả cười."Chị rất mừng cho em! Chỉ là chị thấy thời gian cũng không còn sớm, nếu em muốn thay đổi nguyện vọng, vậy nhất định phải trước 8 giờ tối nay đấy.""Vâng."Tần Khả không dấu vết rút tay mình ra khỏi tay Tần Yên, cô rủ mắt cười cười."Bây giờ em đi đây.
Cơm tối sẽ về ăn, mọi người không cần lo lắng.""Có cần chị đi cùng em không?""Không cần, em có thể tự đi được.""Vậy em đi sớm về sớm.""Vâng."Xoay người tiến đến cửa sắt trong sân, nụ cười trên mặt Tần Khả lạnh xuống.Ở dưới sắc trời có chút tối, cô gái khẽ hít một hơi.Cô lười phải tốn miệng lưỡi dây dưa với Tần Yên, đơn giản giả vờ giả vịt, đi bộ một vòng trong trường học.Vừa vặn cũng làm quen trường học cũ mà cô đã xa cách mười năm, trung học Kiền Đức.Đợi qua thời gian thay đổi nguyện vọng, Tần Khả không mục đích đi lang thang trong sân trường.Trung học Kiền Đức là trường trung học tư nhân nổi danh nhất Kiền thành.
Nó nổi danh, một mặt là nó khác với trường cao trung thông thường ở tỉ lệ lên lớp, về mặt khác, bởi vì đây là nơi con nhà giàu tụ tập.Trong ngoài Kiền thành, nhất là những đại thiếu gia và đại tiểu thư có tiền đều được đưa tới trung học Kiền Đức, nhờ đó mà tỉ lệ lên lớp được "Mạ vàng".Bộ phận học sinh đấy chỉ là số ít trong trường học, nhưng lại được hưởng thụ quyền lợi vượt xa học sinh bình thường, bọn họ trốn học đánh nhau, yêu đương đi bar, rất vô kỷ luật.Cái gì cũng giống, duy nhất một người không giống học sinh.Trong những người đấy, nổi bật nhất vô pháp vô thiên* không có người thứ hai, chính là Hoắc Tuấn.(Vô pháp vô thiên*: Coi trời bằng vung)Bên trong anh là người chơi đến điên nhất, cuồng nhất, cũng là người hành xử khác người nhất.Anh có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, cũng có lúc lơ đễnh vui cười hay tức giận mắng chửi; sẽ dùng đôi tay thon dài đánh đàn dương cầm, cũng sẽ dùng chính đôi tay đó đánh người một cách tàn nhẫn; có thể làm cho người khác trố mắt đứng nhìn môn khoa học tổng hợp được max điểm, cũng có thể đang ở vị trí thứ hai quay trở về ngồi vững ở vị trí thứ nhất toàn trường đếm ngược.Anh chính là kẻ điên.Phóng túng.
Làm bậy liên tục.Một người như vậy, với Tần Khả hoàn toàn là hai người khác biệt trong cùng một thế giới, gần như chưa từng xuất hiện cùng lúc.Cho nên mãi tới bây giờ cô vẫn không hiểu, kể cả ở kiếp trước, về lời đồn Hoắc Tuấn thích mình, rốt cuộc là ai truyền đi.Nếu Tần Khả nhớ không nhầm, lần đầu tiên cô gặp Hoắc Tuấn, chính là vào thời gian này của mấy ngày trước.Hôm đó là chạng vạng, sắc trời mờ tối.
Lúc về nhà đi ngang qua hẻm ở cửa sau trường trung học Kiền Đức, Tần Khả nghe trong gió có tiếng rên rỉ, thở dốc và tiếng chửi bậy van xin lẫn lộn chung một chỗ, từ trong chỗ đen kịt truyền tới.Tần Khả theo bản năng nhìn sang.Trong bóng tối u ám là một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng vô cùng chói mắt, chỉ là dính bụi, miệng vết thương trên cổ áo vẫn còn đang chảy máu, hai ba giọt rơi lấm tấm, như hồng mai* phóng khoáng nở rộ trong tuyết.(Hồng mai*: Hay còn gọi là mận đỏ, nhưng mình thấy để hồng mai hay hơn..