Điên Đảo Mộng Tưởng


Khải Luân hớp thêm một ngụm trà, nhắm mắt lại để cơn đau đầu trôi nhanh qua.

Khi mở mắt ra, cậu nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên cạnh Đình Trường.

Khải Luân giả vờ không nhìn thấy, cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài chợt đổ mưa.

Trời tối đi rất nhanh, Đình Trường đứng lên mở đèn.

Trong căn nhà nhỏ có phần cũ kỹ, không khí lạnh dễ dàng luồng qua cửa sổ ùa vào bên trong.

Anh đi đến khép hờ lại hai cánh cửa gỗ có phần cũ kỹ.

Đình Trường thầm nghĩ cũng nên sửa lại căn nhà này rồi.
Anh vẫn nhớ cha của mình, ông Đình Bá từng bảo rằng: “Một người ra đi vào mùa đông thì lạnh lẽo lắm.”
Ngoài kia, những ngôi mộ mới đang được xây lên, họ đều ra đi vào một mùa đông ảm đạm.

Đình Trường quay lại quan sát Khải Luân, ánh mắt anh thoáng chút buồn bã.
“Nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau, em bị đau đầu và nhờ anh đưa về nhà.

Hôm ấy, trời mưa lớn đến mức ngập cả thành phố.”
Khải Luân nhớ lại ngày đó mà nhẹ cười: “Em không nghĩ anh lại dịu dàng với người lạ như thế.”
Đình Trường bước lại, ngồi sát bên Khải Luận, kéo cậu vào lòng, nhẹ nói: “Không phải với ai cũng thế.


Em là trường hợp đặc biệt.”
“Thật không đó?”
“Em rất đặc biệt.

Có lẽ chưa ai nhận ra điều đó, hoặc giả họ không có được may mắn để thấy sự đặc biệt của em.”
“Đặc biệt thế nào?” Khải Luân rất tò mò về suy nghĩ của Đình Trường dành cho mình.
Anh xoay người cậu lại đối diện với mình.

Bàn tay anh nhẹ đặt lên mắt cậu vuốt ve.
“Nơi này rất đặc biệt.

Chỉ là thoáng qua nhưng anh tin rằng anh đã trông thấy đôi mắt màu bạc của em.

Rất đẹp!”
Khải Luân có chút giật mình không tin.
“Chắc anh nhìn nhầm rồi.

Mắt em vốn màu đen kia mà.”
Đình Trường lắc đầu: “Không đúng! Khi ở ngoài kia, khi em bảo rằng cái xác chôn ở phần mộ phía Đông, tròng mắt em đã đổi màu.

Và… vừa nãy, khi em nhìn anh rồi dời ánh mắt đi.”
Khải Luân chưa từng nhìn thấy tròng mắt của mình đổi màu.

Cậu hoàn toàn không biết nó trông thế nào nên không tính là cậu giấu Đình Trường.
Cậu không biết phải trả lời thế nào thì Đình Trường đã nói tiếp: “Còn nữa…”
Khải Luân có phần choáng váng, đầu cậu lại đang đau và cả người gần như không thở nổi.

Cậu sắp ngất đi trong vòng tay của Đình Trường.
Đình Trường thở dài: “Dạo này em ngất hơi nhiều đấy.

Em có cần đi khám bác sĩ không?”
Khải Luân gục vào ngực của Đình Trường: “Em đau đầu đến thở không nổi đây.

Anh hỏi gì mà hỏi lắm thế?”
Thật sự là cơn đau đầu cứ thoáng chốc lại cuộn lên khiến Khải Luân thấy không thể nào là tập trung suy nghĩ được.

Cậu bắt đầu thấy bực bội với những điều mà Đình Trường muốn biết.
“Từ lúc sinh ra đến giờ em chưa từng thấy đôi mắt của mình màu bạc.

Anh bảo em làm sao giải thích? Còn chuyện làm sao biết cái xác chôn ở phần mộ phía Đông thì là em nhìn thấy khói đen cuồn lên ở gần đấy.

Anh tin không?”
Đình Trường thấy phản ứng của Khải Luân có phần bức xúc thì đoán rằng cậu lại đang lên cơn đau đầu.


Anh bước nhanh vào phòng bếp và mang ra một chiếc khăn lạnh.
“Em nằm xuống đi!”
Khải Luân nghe theo anh nằm xuống.

Chiếc khăn lạnh được đặt lên trán cậu làm giảm đi đôi chút khó chịu.
“Dạo gần đây em thấy những thứ kì quái lắm.

Em không dám kể với anh vì sợ anh không tin.

Nhưng em đoán rằng em có khả năng nhìn thấy thứ không sạch sẽ.

Giống như...”
Khải Luân ngập ngừng không nói tiếp.

Đình Trường ngồi bên cạnh nhìn cậu: “Giống như gì?”
Khải Luân mở mắt ra, cậu nhìn thẳng vào người phụ nữ đứng sau lưng của Đình Trường.

Giọng cậu như thì thầm: “Giống như bà ta.”
Nói rồi cậu chỉ tay vào người phụ nữ ấy.

Đình Trường quay lại nhìn nhưng trước mắt anh chỉ là một bức tường cũ kỹ của phòng khách này mà thôi.

Khi anh quay lại, đôi mắt của Khải Luân đã đổi màu.

Một màu bạc lấp lánh, mang theo hơi thở lạnh lùng, mỏng mảnh như sương sớm.
Anh vội vàng rút điện thoại ra, mở máy ảnh và chụp đôi mắt ấy.

Rất nhanh Khải Luân đã nhìn ra màu mắt khác thường của mình.
“Em thật sự đặc biệt.”
Lần đầu tiên trông thấy màu mắt mới mẻ này, khó tránh khỏi Khải Luân có phần hoảng hốt.
“Anh không nghĩ em bị bệnh sao?”

Đình Trường chợt lắc đầu.
“Anh từng nhìn thấy đôi mắt như thế này.

Đó không phải bệnh.”
“Anh nhìn thấy ở ai?”
“Cha của anh.”
Đình Trường từ tốn kể lại câu chuyện của mình.
“Khi anh còn bé, anh đã từng trông thấy đôi mắt của cha đổi màu.

Nhưng ký ức ngày ấy manh mún, không rõ ràng.

Anh đã từng cho rằng cha của anh là siêu nhân đấy.

Lớn lên một chút, anh lại nghĩ ngày bé mình đã tưởng tượng ra mọi thứ.

Qua năm tháng trưởng thành, anh cũng quên mất về đôi mắt ấy.

Cho đến khi gặp em tại đám tang người bạn năm nào.

Lúc anh đỡ em đứng lên, anh đã thoáng thấy đôi mắt bạc.”
Khải Luân không hiểu chuyện gì, thậm chí cũng chưa từng nghe qua bất kỳ điều gì tương tự thế này.
“Điều này có ý nghĩa gì không?”
Đình Trường trầm ngâm một chút rồi đáp: “Anh nghĩ đó là đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy thứ không thuộc về thế giới này.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận