Trong thời gian này, Đình Trường và Khải Luân làm việc không ngừng nghỉ, dẫn hồn từ khi mặt trời mới nhú đến khi tối mịt mới về nhà. Có hôm phải dẫn những linh hồn ở rất xa chỗ của cả hai, họ phải chạy xe liên tục hơn sáu tiếng mới đến được nơi cần đến. Có khi thì gặp linh hồn trẻ con, quấy phá đủ điều không chịu theo hai người, thành ra cả hai phải dỗ, phải khuyên suốt mấy ngày liền nó mới chịu đi theo họ.
Nhưng đó mới là phạm vi của những linh hồn không có nhiều chấp niệm, còn đối với các linh hồn nặng trĩu đau thương thì công việc của cả hai không dễ dàng gì, thậm chí còn bị thương trong quá trình dẫn dắt linh hồn đến cửa địa ngục. Thật sự là vất vả!
Một hôm, cả hai theo chỉ dẫn tìm đến một căn nhà quan, sát bên là một nghĩa trang vắng lặng với những bia mộ cũ kỹ. Ở giữa nghĩa trang là một linh hồn nhỏ bé đen đúa, đang đỏ mắt nhìn hai người. Dựa vào hình dáng linh hồn, cả hai đoán được có lẽ nó đã thành quỷ, bởi tuy nhỏ nhắn, ấy mà âm khí phát ra từ người quỷ nhỏ lại vô cùng khủng khiếp.
Bầu không khí khu vực xung quanh đã bị âm khí của quỷ nhỏ bao trùm, chỉ còn chừa lại đâu đó một vài nơi là vẫn chưa bị kiểm soát.
“Vừa mới chết đã thành quỷ rồi sao?” Khải Luân lầm bầm.
Quỷ nhỏ thấy có người tới, từ miệng của nó lập tức phát ra tiếng thét thê lương, kéo dài tưởng chừng như không bao giờ dứt. Quỷ nhỏ xông về phía hai người, từ kẽ răng ngập ngụa máu của nó, Khải Luân tinh ý nhận ra một bàn tay nhô ra, có lẽ nó vừa ăn cái xác đó. Phải ngăn con quỷ nhỏ này lại, trước khi linh hồn của nó hoàn toàn biến đổi.
Khải Luân và Đình trường mau chóng xông lên, cùng nó đánh trận. Khải Luân giăng bùa bắt giữ trong khi Đình Trường đấu trực tiếp với nó. Quỷ nhỏ có tốc độ kinh hồn, nhanh đến mức Đình Trường và Khải Luân dù đã hợp sức nhưng cũng khó lòng bắt kịp. Quỷ nhỏ liên tục tấn công vào chỗ hiểm của Đình Trường, chẳng mấy chốc đã làm anh ngã quỵ. Không nghĩ linh hồn bé nhỏ lại chứa đựng sức mạnh khổng lồ như vậy. Tì𝗆 tru𝓎ện ha𝓎 tại ﹛ TrU𝗆tru𝓎 ện.𝖵n ﹜
Đình Trường ho mấy tiếng, cả mồm đầy cát làm anh hơi khó chịu. Khải Luân chạy lại, lập tức tung ra các lá bùa có khả năng phòng vệ. Quỷ nhỏ gầm gừ, một phát cắn nát hết đống bùa đang bay lượn xung quanh. Cậu khẽ cười, quả nhiên, vì con quỷ hoàn toàn không hề để ý đến cái bẫy đã được giăng dưới chân mình.
Ngay khi cái miệng nó mới vừa cắt nát lá bùa cuối thì từ dưới chân nó truyền lên luồng điện, trải dài khắp thân xác. Quỷ nhỏ như bị điện giật, tê liệt ngã xuống.
Sau một hồi chật vật bị xây xát khắp người, cuối cùng hai người mới có thể tóm gọn nó. Khải Luân đọc một câu thần chú thanh tẩy, lập tức âm khí xung quanh con quỷ nhỏ tan đi, trả lại cho nó một linh hồn sạch sẽ đang nhắm chặt mắt. Đúng như cậu dự đoán, linh hồn của đứa trẻ này đã bị thứ gì đó bên ngoài tác động cưỡng ép hóa quỷ. Xác người mà nó đang ăn có vẻ cũng là thân xác của chính nó vừa mới trút hơi thở cuối cùng. Một đứa trẻ vô gia cư không nơi nương tựa.
Linh hồn đứa trẻ từ từ mở mắt, Khải Luân nở nụ cười ấm áp và nói: “Chúng ta đi thôi, các chú đưa con đi đầu thai nào.”
Đứa trẻ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi sau một lúc nó ngập ngừng gật đầu rồi theo chân Đình Trường bước vào con đường dẫn đến cổng địa ngục.
Đây là linh hồn thứ một trăm, tức là cả hai đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao.
Sau khi trở về nhà, họ chuẩn bị mọi thứ thật kỹ lưỡng trước khi giở quyển sổ ra và đặt câu hỏi: “Bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ thì có thể viết tên vào đây, đúng không?”
“Đúng vậy, các ngươi ghi tên vào đây, càng chi tiết càng tốt. Điều đó sẽ giúp mọi việc dễ dàng hơn.”
Nhưng Khải Luân không viết tên mình ngay, cậu muốn hỏi.
“Ngươi không phải là quyển sổ của người dẫn dắt linh hồn. Ngươi thật sự là gì?”
Khác với mọi lần, Quy Tử không trả lời ngay. Qua một lúc, những con chữ đỏ mới hiện lên: “Ta không thể trả lời chính xác nhưng ta thật sự không phải là quyển sổ của người dẫn linh.”
“Cái kẻ đã đưa ngươi cho bọn ta, thật sự là ai?” Đình Trường lập tức hỏi.
“Kẻ đó không phải là người như danh xưng. Rồi các ngươi sẽ hiểu.”
Những con chữ màu đỏ biến mất, câu trả lời đầy ẩn ý chẳng khác gì một câu đố mới.
Khải Luân do dự tính toán một chút quyết định hạ bút viết tên mình vào cùng với thông tin cụ thể. Dù đây là thứ quái gì và có là quyển sổ của ai thì chắc chắn sẽ đưa được linh hồn của cậu vào địa ngục.
Đình Trường kế bên siết chặt tay áo cậu, giống như muốn ngăn cản cậu làm việc đó. Khải Luân vỗ tay anh mấy cái, rồi từ từ viết tên mình vào. Quy Tử nhanh chóng kích hoạt năng lực của mình, sổ hơi sáng lên rồi tắt ngúm.
Đình Trường cúi đầu suy nghĩ gì đó, rồi nhẹ nói: “Em phải cẩn thận, em gặp chuyện gì là anh sống không nổi đâu.”
Nghe được lời căn dặn của anh, cậu hơi mỉm cười: “Em biết rồi mà.”
Cậu đặt lên môi anh một nụ hôn trấn an. Đình Trường ôm cổ cậu tiến gần về phía mình, nhờ đó mà nụ hôn giữa cả hai thêm phần sâu sắc.
Anh lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn. Khải Luân tiến đến bên giường nằm xuống, Đình Trường tiêm thuốc, cả người Khải Luân nhanh chóng rũ rượi, tim co thắt kịch liệt, mặt cậu tái nhợt, hơi thở gấp gáp không nắm bắt được và màn đêm lập tức ập đến. Tới khi cậu mở mắt ra thì đã thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, kế bên là Đình Trường đang lo lắng nhìn mình. Anh nắm lấy tay cậu nhưng chỉ chạm được vào không khí, cuối cùng đành mím môi thở dài mấy cái.
Khải Luân biết anh vẫn luôn day dứt, quả thật anh không hề muốn cậu làm việc này chút nào. Khải Luân bay đến bên anh, thân thể cậu trong suốt, mang vẻ gì đó mong manh đến lạ.
Kể từ khi mở được năng lực của quỷ trong người thì Đình Trường đã có thể tự mở được con đường dẫn đến cổng địa ngục mà không cần đến sự trợ giúp của bất kỳ ai. Anh vận phép, một làn khói quấn quanh cuốn cả hai đi mất, chỉ chừa lại thể xác rũ rượi và ống thuốc trống rỗng nằm trơ trọi ở một góc.