Điện Đức Hoàng


“Cuồng ngạo.


Thiết Chiến phẫn nộ đến tái mặt, đột nhiên có một quyền vung tới bên cạnh Lực Đồng.

Một quyền này đã dùng hết sạch sức lực của Thiết Chiến, vừa nãy anh cắn răng nói thêm hai câu là muốn phân tán sự chú ý của đối phương.

Sau đó, một quyền liền giết chết đối phương.

Lực Đồng lại không hề lúng túng, anh ta vô cùng nhẹ nhàng tránh một quyền này của Thiết Chiến.

Thiết Chiến kinh hoàng, cảnh tượng này bị Trần Hùng nói trúng rồi.

Người ta sẽ không đứng yên cho anh ta đánh đâu.

“Thiết Sa Chưởng?” Giọng điệu của Lực Đồng mang theo chút khiêu khích: “Nào, tôi đứng im cho ông đánh.


“Cái gì?” Thiết Chiến kinh ngạc, anh ta lại đánh một quyền nữa vào Lực Đồng.

Bốp…
Thiết Chiến chỉ cảm thấy mình như đang đánh lên một cái bàn bằng đồng, đau tới nỗi khiến hai tay ông ta tê rần.


Còn đối phương lại vẫn đứng yên bất động, trên mặt bày ra điệu cười âm hiểm.

Cảnh tượng này cũng đã được Trần Hùng nói đến trước đó.

“Nếu đã như này thì đến lượt tôi rồi.


Lực Đồng giơ nắm đấm lên, nhanh như một tia chớp, đập vào lồng ngực Thiết Chiến.

Cộc…
Chỉ trong giây lát, cả người Thiết Chiến bị văng ra xa, đập mạnh vào bức tường phía sau.

Bức tường nứt ra một đoạn, Thiết Chiến rơi xuống đất, lồng ngực đau đớn vô cùng.

Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, cũng chẳng biết là chết thật hay giả vờ ngất nữa.

Hai mắt Thiết Chiến trừng lên, ông ta hoàn toàn bất động.

“Chuyện này…” Một chậu nước lạnh được đổ xuống đầu Thẩm Anh, cả người ông ta ướt sũng, ông ta như sắp phát điện lên.

Thiết Chiến thua rồi, thua chỉ bằng một quyền!
Chuyện này… ông ta chính là bậc thầy đánh võ có tiếng của Lâm Giang mà, là người có thể đánh bay một bao tải sắt lên tới ba trăm cân đấy.

Bản thân mình tốn mất mấy tỷ mới mời ông ta đến được, giờ cứ thế mà thua rồi sao?

Trong đầu Thẩm Anh là một mảnh trống rỗng, hai chân ông ta run lên bần bật.

Lực Đồng lại nhìn về phía Thẩm Anh, anh ta giơ ngón tay dính máu của đối thủ lên, làm dấu dislike với Thẩm Anh.

“Game over!”
Thẩm Anh bị dọa tới mất hồn mất vía, Lương Mỹ Ngọc vội vàng nhìn Trần Hùng ở bên cạnh.

“Anh… anh Hùng cứu mạng!”
Trần Hùng vẫn ngồi trên ghế sofa chơi xếp gỗ như cũ.

Nghe thấy lời kêu cứu của Lương Mỹ Ngọc, anh không chút hoảng loạn đặt thanh gỗ xuống.

“Còn một tên nữa?”
Lúc này, Lực Đồng cũng chú ý đến trên ghế sofa bên này còn có Trần Hùng.

Một giây sau, anh ta cười, nụ cười rất tàn ác.

“Người anh em, anh cũng là người mà Thẩm Anh mời tới?”
“Không đúng, lời này không logic gì hết.


“Anh, cũng là đồ cống nạp mà Thẩm Anh mời đến?”
Trần Hùng không thèm để ý đến Lực Đồng, anh cất điện thoại vào trong túi áo, sau đó hai ngón tay anh đặt ở mép của bàn trà thủy tinh.

Bốp bốp…
Một giây tiếp đó, cả bàn trà kia đều vỡ hết!
Chuyện này, đó là thủy tinh cao cấp cực cứng, không dễ vỡ như thủy tinh bình thường đâu.

Vậy mà đã bị anh làm thành tan tác như này!
Trần Hùng quay đầu, cười như không cười, nhìn về phía Thẩm Anh, giọng nói như cơn gió tháng ba, bình tĩnh, không chút gợn sóng: “Ông quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ cứu ông!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận