Điện Đức Hoàng


“Mà ra tay với miền nam thì đúng là một sự lựa chọn không tồi.”
“Nhưng Trần Hùng à, miền nam là cái gốc của phủ Trạng Nguyên tôi, sao cậu chắc là phủ Trạng Nguyên của tôi sẽ đứng về phía của cậu hả?”
“Vì vậy, hãy cho tôi một lý do để giúp cậu đi.”
Trần Hùng hơi ngây ra rồi nói: “Ông sẽ giúp tôi thôi, phủ Trạng Nguyên của ông không hề có dã tâm gì, chỉ muốn sống yên bình ở Tây Thục nhưng bây giờ hai miền nam bắc đang có sự khác biệt rất lớn, việc miền nam hình thành nên những gia tộc lớn trên giới thượng lưu như miền bắc chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Bất luận là Thái Tuế hay là nhà họ Kim thì bọn họ đều muốn biến mình thành gia tộc lớn trên giới thượng lưu của miền nam.

Nhưng một khi bọn họ thành công thì mục tiêu tiếp theo của họ sẽ là phủ Trạng Nguyên của ông.”

“Hahaha.” Ngô Bán Cung cười phá lên rồi nói: “Vậy còn cậu thì sao?”
Trần Hùng cũng cười theo rồi nói: “Ông cụ Ngô, chẳng phải đáp án đã rất rõ ràng rồi hay sao? Chẳng qua tôi chỉ là một vị khách qua đường của miền nam mà thôi, hơn nữa, ông cũng nói tôi có thành tựu lớn như thế rồi, đương nhiên tôi cũng chẳng coi cái gọi là gia tộc lớn trên giới thượng lưu đó ra gì.”
“Tôi đánh miền nam là vì muốn tìm chút nguồn lực cho bản thân thôi, hơn nữa, tình hình lại liên tục thay đổi, nói không chừng đến lúc tôi thật sự muốn đấu với nhà họ Trần thì cũng không cần dùng đến sức mạnh của miền nam nữa rồi.”
“Vì vậy, nếu như miền nam thật sự xuất hiện một gia tộc lớn trên giới thượng lưu thì người đứng đầu cũng sẽ không phải là Trần Hùng tôi đâu.”
“Vậy thì là ai?”
Trần Hùng nhìn thẳng qua Viên Trọng Chi đang ở bên cạnh và nói: “Đương nhiên là chú Viên của tôi rồi, nếu như chú Viên trở thành vua của miền nam thì chắc chú ấy cũng không thể nào nhòm ngó đến phủ Trạng Nguyên của ông đâu.

Hơn nữa, người ta cũng đã gả con gái cho cháu nội của ông rồi, vậy sau này nhà họ Viên chẳng phải cũng là người của phủ Trạng Nguyên ông sao?”
“Đúng thật là biết ăn nói.”
Ngô Bán Cung than thở, Viên Trọng Chi ở bên cạnh cũng tự rót cho mình một ly rượu rồi cười ha ha lên.
Trên thực tế, từ khi ván cờ này mới bắt đầu thì phủ Trạng Nguyên Tây Thục đã chắc chắn phải đứng về phía bọn Trần Hùng rồi.

Sở dĩ Ngô Bán Cung hỏi những vấn đề đó thật ra là vì ông ta muốn Trần Hùng khẳng định lại những vấn đề tất yếu này một lần nữa mà thôi.
“Vấn đề cuối cùng.”

“Xin ông Ngô cứ nói.”
Ngô Bán Cung nâng ly rượu lên, uống một ngụm rồi nói: “Cậu nói năm đó cậu đã gặp được một cao nhân, người đó đã cho cậu tất cả, vậy vị cao nhân đó có phải là một kẻ ăn mày hay không?”
“Không sai.” Trần Hùng gật đầu.
“Vậy có phải là vua ăn mày không?”
Trần Hùng ngây ra, anh ngơi ngạc nhiên nhìn Ngô Bán Cung và nói: “Ông Ngô quen biết với thầy tôi sao?”
“Hahaha, vậy thì đúng rồi.”
Ngô Bán Cung cười ha ha lên rồi nói với giọng vô cùng nể phục: “Có thể nâng đỡ một người trẻ tuổi đạt đến thành tựu ở mức độ khủng khiếp như thế trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng chỉ có Tứ Hoàng mới có thể làm được thôi.

Ngoài ông ta ra thì tôi thật sự không thể nghĩ ra được người nào khác nữa.”
“Tứ Hoàng?” Trần Hùng thắc mắc.

Ngô Bán Cung ngạc nhiên nhìn Trần Hùng và hỏi: “Lẽ nào cậu không biết đến Tứ Hoàng sao? Thầy cậu không nói cho cậu biết à?”
Trần Hùng lắc đầu và nói: “Thật sự là chưa từng nghe nói, ông Ngô, không biết Tứ Hoàng trong lời của ông là ai? Họ là những người như thế nào?”
Ngô Bán Cung trả lời: “Tứ Hoàng của Vạn Hoa là bốn nhân vật lợi hại nhất trên giang hồ toàn Vạn Hoa.

Chắc cậu từng xem truyện “Anh hùng xạ điêu” chứ nhỉ? Tứ Hoàng trong hiện tại tương đương với Ngũ Tuyệt trong truyện “Anh hùng xạ điêu” đấy, thậm chí họ còn lợi hại hơn cả Ngũ Tuyệt nữa.”
“Mà thầy của cậu chính là vua ăn mày, một trong bốn Tứ Hoàng đó.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận