Điện Đức Hoàng


Lâm Ngọc Ngân vội vàng lấy tay bịt cái miệng nhỏ của Lâm Thanh Thảo lại.

Mắt thấy Lưu Bảo Lâm cùng Trương Mai Hoa đều đã có chút nổi giận, râu tóc cũng chuẩn bị tung bay rồi.

Trần Hùng liền vội vàng đáp đồng ý, Lâm Thanh Dũng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Vì thế, nhòm người chia ra thành hai nhóm.

Mấy người phụ nữ Lâm Ngọc Ngân và Trương Mai Hoa thì tiếp tục ở lại con đường ven sông này ngắm hoa xem thuyền rồng.

Còn mấy người Lưu Bảo Lâm và Trần Hùng bọn họ sẽ đi tới chiếc thuyền hoa ở phía bên kia xem thi đấu trên võ đài.

Rất nhanh, nhóm bốn người của Trần Hùng đã đi tới thuyền hoa ở bên này.

Trên mặt sông, một con thuyền lớn treo đầy hoa và đèn sáng lấp lánh dừng lại ở một chỗ, thoạt nhìn rất có khí khái và náo nhiệt.


Trần Hùng thấy vậy có chút đăm chiêu hỏi: “Chiếc thuyền hoa kia, là một chiếc du thuyền à?”
“Đúng vậy.


Lưu Trọng trả lời: “Chiếc thuyền hoa kia đúng là được chỉnh sửa cải tạo lại từ một chiếc du thuyền.


“Tỉ thí võ đài, đây là một tiết mục mục truyền thống trong tết đoan ngọ ở thành phố Lâm Giang này, trước kia chỉ là một con thuyền bình thường, nhưng mà sau này khi liên liên minh thành phố Lâm Giang được thành lập.


“Liên minh thành phố Lâm Giang vì duy trì và xây dựng quê nhà, phát huy văn hóa truyền thống của quê hương, nên mới đặc biệt mua về chiếc du thuyền xa hoa như vậy về đây, sau đó cải tạo và chỉnh sửa nó lại thành một chiếc thuyền hoa như bây giờ.


Nói đến liên minh thành phố Lâm Giang, trên mặt Lưu Trọng liền hiện lên vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“Trần Hùng, anh có biết liên minh thành phố Lâm Giang của chúng tôi ở thành phố này lợi hại như thế nào không, nói ra, sợ là sẽ hù chết anh đó.


“Liên minh thành phố Lâm Giang, là liên minh lợi hại nhất ở thành phố trong mấy năm gần đây, bao gồm nhà họ Thẩm, nhà họ Vương, nhà họ Hứa, và nhà họ Nguyễn là bốn gia tộc đứa đầu liên minh, hiện nay trong thành phố Lâm Giang này có tới gần tám phần là các công lớn và các gia tộc lớn đều là thành viên của liên minh.


“Cái hội liên minh này, nếu so sánh trên cả ba tỉnh thành, thì vẫn là vô cùng lợi hại.


Nói tới đây, Lưu Trọng lại thay đổi giọng một chút, nói: “Nếu như trường học võ thuật của nhà họ Lưu chúng ta vẫn còn mở, vậy thì hiện giờ, khẳng định cũng sẽ là một thành viên trong liên minh này.


Trong lòng của Trần Hùng cảm thấy có chút thổn thức, nói với Lưu Trọng: “Hình như anh, thực sự rất sùng bái liên minh thành phố Lâm Giang này?”
“Không phải là sùng bái, mà là kính trọng.



“Thân là một người đàn ông có đam mê và nhiệt huyết, kính trọng với những vị cường giả, tôn sùng liên minh anh hùng.


“Loại cảm giác này, đối với một kẻ bỏ đi như cậu sẽ không bao giờ cảm nhận được.


Trần Hùng nghe vậy liền nói: “Liên minh anh hùng?”
“Đó là đương nhiên rồi.


Lưu Trọng bắt đầu thao thao bất tuyệt về câu chuyện của mình.

“Năm đó ở thành phố Lâm Giang này có rất kiều kẻ gian ác làm xằng làm bậy, chuyện xấu gì bọn chúng cũng làm, trẻ con chỉ cần nghe thấy cái tên Lục Đỉnh Thiên, liền không dám khóc nữa!”
“Sau này nếu không phải do bốn gia tộc lớn đứng đầu lập nên liên minh thành phố Lâm Giang, sau đó hợp lực cùng nhau bắt được cái tên Lục Đỉnh Thiên làm nhiều chuyện ác không thấy ghê tay kia, nếu không thì tới tận bây giờ, người dân trong thành phố Lâm Giang này vẫn còn đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, ngày ngày đều nơm nớp lo sợ.


Nói tới đây, đến ngay cả Lưu Bảo Lâm đứng ở một bên cũng lên tiếng khen ngợi.


“Năm đó cái tên Lục Đỉnh Thiên kia thật sự là một kẻ rất xấu xa, không thể không nói liên minh thành phố Lâm Giang này thật sự thay dân chúng ở thành phố Lâm Giang làm một chuyện tốt.

Trần Hùng nếu có chút đăm chiêu, nghĩ thầm, liên minh anh hùng mà mấy người bọn họ đang hết lòng ca ngợi kia, mấy ngày trước thiếu chút nữa thì bị Lục Đỉnh Thiên đánh cho trở thành một người tàn phế.

Hiện giờ Lục Đỉnh Thiên đã ngóc đầu trở lại, nếu không phải may nhờ có Trần Hùng anh trợ giúp nhà họ Thẩm vượt qua kiếp nạn này, sợ là liên minh anh hùng mà bọn họ vô cùng sùng bái này hiện tại đã bị người ta đánh cho sụp đổ rồi.

Lưu Trọng dùng ánh mắt miệt thị để nhìn Trần Hùng, khinh thường nói: “Tại sao tôi lại phải ở đây phí sức phí lời với một kẻ vô dùng làm vậy?”
“Những người ở thành phố Lâm Giang này của chúng tôi đều là những người có nhiệt huyết, chứ không phải là chỗ loại người nhu ngược bỏ đi, đến lên võ đài cũng không dám lên như anh ở đây có thể tùy tiện suy đoán mọi chuyện.


Lúc này, một hàng bốn người đã đi tới chỗ thuyền hoa đậu.

Sau khi lấy được vé vào cửa từ chỗ của Lưu Mạnh Hùng, bốn người cùng đi một đường tới thẳng chỗ thuyền hoa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận