Điện Đức Hoàng


Nhìn cảnh tượng trước mắt, Trần Hùng cũng có chút kinh ngạc, trước đây ở nước ngoài cũng đã nhìn thấy nhiều trụ sở của thợ săn tiền thưởng, nhưng chưa từng thấy một nơi nào ngập trong vàng son như thế này.

Trong đầu Trần Hùng lập tức nảy lên ý nghĩ, những người này, giống như loại người tiêu tiền để trả thù vậy.

Có nghĩa là trước đây họ quá nghèo, sau đó bỗng dưng có tiền, vậy là liền muốn mua tất cả những thứ tốt nhất trên đời.

Từ những chiếc huy hiệu mà những người này đeo thì có thể thấy một phần đáng kể trong số họ là thợ săn tiền thưởng của Sơn Đằng Trai.

Nhưng đồng thời cũng có rất nhiều người không phải là thợ săn tiền thưởng, hơn nữa Trần Hùng lại cảm thấy rằng một vài người trong số họ rất quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu đó.

Về phần nhìn thấy ở đâu, thì nhất thời không nhớ ra được.

Hồ Ly ghé vào tai Trần Hùng thì thầm nói: “Anh thấy bọn họ rất quen đúng không? Người phụ nữ đó tên là Yu Aoi, anh hẳn là đã từng nghe nói qua chứ nhỉ?”
“Tôi! ”
Trái tim Trần Hùng thắt lại, chả trách mà lại thấy quen thế.

Hồ Ly nói tiếp: “Đây đều là những nữ diễn viên được Sơn Đằng Trai chúng tôi thuê với giá cao, lại còn có nhiều người mẫu nổi tiếng quốc tế nữa.


Có ai làm anh thấy hứng thú không? Có thể qua đó vui đùa một chút.


Trần Hùng vẫn là chủ nhân của điện Đức Hoàng, có loại phụ nữ nào mà anh chưa từng thấy qua chứ, sao có thể hứng thú với những người phụ nữ lả lơi như vậy được?
“Thủ lĩnh của cô đâu?” Trần Hùng hỏi thẳng.

Đúng lúc này, trên đại sảnh lầu hai vang lên tiếng vỗ tay: “Dừng lại tất cả cho tôi.


Lời nói vừa cất lên, khung cảnh vốn dĩ đang vô cùng náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh.

Trên hành lang lầu hai, xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc áo lông chồn trắng, mái tóc bạc trắng dựng thẳng, trên tay cầm điếu xì gà, trên năm ngón tay đeo khá nhiều mã não và ngọc quý.

Ông ta trông đã gần bốn mươi tuổi, xung quanh người toát ra vẻ độc đoán, hai người phụ nữ rất xinh đẹp và gợi cảm đang nép vào vòng tay ông ta như hai chú chim nhỏ.

“Thần Hổ!”
Trần Hùng đã từng nhìn thấy một bức ảnh của Thần Hổ, vì vậy anh đã nhận ra ông ta trong nháy mắt.

Tuy nhiên, xem ra Thần Hổ lúc này có gì đó khác trong ảnh.


Thần Hổ của ngày trước ăn mặc rất giản dị, khắp người đều trông rất khiêm tốn.

Nhưng Thần Hổ của bây giờ lại giống như một tên nhà giàu mới nổi vậy, khoa trương hết sức.

“Chào mừng đến với đại gia đình của Thần Hổ tôi.


Thần Hổ trên lầu hai giang tay ra cười ha ha với Trần Hùng, sau đó lấy ra một điếu xì gà từ trong người, ném về phía Trần Hùng.

Trần Hùng bắt lấy điếu xì gà đó, là xì gà Cuba loại tinh khiết nhất, rất đắt đỏ.

Trần Hùng nheo mắt nhìn Thần Hổ đằng kia, lúc này đang ôm hai mỹ nữ trên tay đi xuống lầu.

Thật khó có thể tưởng tượng rằng một người thích phô trương một cách ngông cuồng như vậy lại thực sự là một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn trong quá khứ.

“Tất cả lui hết cho tôi.


Hồ Ly và Quạ Đen bắt đầu chủ động dọn dẹp đám người ở đó, rất nhanh sau đó khung cảnh náo nhiệt ban đầu đã trở nên vắng lặng.

Thần Hổ ngồi xuống chiếc ghế sô pha sang trọng bọc da thú mềm mại, được hai mỹ nữ nép vào người, trên tay vịn của hai bên sô pha là hai dãy đồ trang trí rất đặc biệt, chính là tám cái đầu lâu người.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận