Điện Đức Hoàng


“Xưng hô như thế nào đây nhỉ?” Thần Hổ cười hỏi, nhìn thẳng vào Trần Hùng phía đối diện.
Trần Hùng cũng không tránh né, trực tiếp nói ra tên của anh: “Trần Hùng.”
“Trần Hùng!”
Thần Hổ nghĩ một lúc, như thể đang tìm kiếm cái tên Trần Hùng trong tâm trí của mình.
Sau đó ông ta nói: “Trong Thanh Cảnh Môn, chưa nghe đến tên của anh, người mới hả?”
“Đúng vậy.” Trần Hùng gật đầu: “Tôi mới gia nhập, lệnh bài còn chưa kịp cấp cho tôi nữa.”
“Ha ha ha!”
Thần Hổ cười lớn nói: “Xem ra Thanh Cảnh Môn bên đó rất coi trọng anh.


Vừa gia nhập đã phái đi thực hiện một nhiệm vụ quan trọng như vậy, nhưng tôi thật sự không biết bọn họ đánh giá cao anh hay là muốn làm hại anh nữa.”
“Trần Hùng, anh có biết tôi là ai không?”.

Google ngay trang * ТRUMtr uyen.V Л *
“Thần Hổ!” Trần Hùng đáp: “Một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn, phụ trách phương bắc, hơn hai năm trước, ở vùng biển phương bắc xuất hiện một con tàu đắm, trên tàu có một tấn vàng, cấp trên ở đó đã yêu cầu ông tham gia vào nhiệm vụ trục vớt, để ngăn chặn những tên cướp biển gần đó đánh phá.”
“Kết cục thì ông hay đấy nhỉ? Bắt tay với những tên cướp biển đó để giết người của mình, sau đó mang theo hàng tấn vàng chạy trốn đến Nhật Bản với, tự lập băng đảng riêng cho mình.”
“Ông thật sự ra tay khá tàn nhẫn đấy.

Những người ông giết lúc đó đều là những người anh em vào sinh ra tử với ông bao nhiêu năm trời.”
Những lời nhận xét của Trần Hùng không khiến cho Thần Hổ cảm thấy có gì không đúng, ông ta mỉm cười rồi nói: “Hồi đó tôi đã cho họ một cơ hội, nhưng họ lại không muốn hợp tác với tôi, vì vậy tôi chỉ có thể không khách khí với họ thôi.

Không thể trách tôi được.”
Thần Hổ nói xong thì vỗ tay một cái, lập tức một thợ săn tiền thưởng của Sơn Đằng Trai bước ra mang theo một chiếc va li đen.
Chiếc va li mở ra, bên trong toàn là tiền mặt.

“Đây là có ý gì?” Trần Hùng liếc mắt.
Thần Hổ đứng dậy, hút vài hơi xì gà trên tay rồi nói: “Trần Hùng, nói như thế này đi, kể từ lúc ban đầu anh tìm thấy tên thợ săn tiền thưởng đã nghỉ hưu của Sơn Đằng Trai của tôi, tôi đã biết anh là cao thủ được Thanh Cảnh Môn phái đến để bắt tôi rồi.”
“Hơn hai năm nay, người được Thanh Cảnh Môn phái đến như anh rất nhiều, anh là người thứ mười ba.”
“Tôi không biết thù lao của Thanh Cảnh Môn bây giờ là bao nhiêu, nhưng tôi năm đó cũng là một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn, cộng với các khoản tiền thưởng và trợ cấp khác nhau, bảo hiểm mỗi năm và một quỹ nhà ở, số tiền mà tôi có thể nhận được mỗi năm là khoảng hai tỷ tám.”
“Mà hai tỷ tám này, tôi phải liều mạng mới có được.”
“Còn đối với những thành viên như anh, tổng số tiền lương hàng năm chưa đến một tỷ năm mươi triệu.”
“Anh nói, bây giờ người có kỹ năng như anh, đi đâu cũng có thể làm một chân vệ sĩ, cũng không khó để kiếm được khoản tiền này đúng chứ?”
Trần Hùng liếc mắt, cười nói: “Cho nên, ông hồi đó gia nhập Thanh Cảnh Môn vì tiền, nhưng về sau cảm thấy Thanh Cảnh Môn trả cho ông quá ít, vậy là liền phản bội?”
Thần Hổ nói: “Tôi bán mạng cho Thanh Cảnh Môn, nếu không phải vì tiền, chẳng lẽ là vì kính nghiệp à?”
“Nói cũng đúng.”

Thần Hổ tiếp tục: “Vì vậy, chuyện năm đó thật sự không thể trách tôi được.

Ai ai cũng đều có ham muốn.

Anh nghĩ thử xem, nếu anh nhìn thấy một tấn vàng đầy ắp, chẳng lẽ anh không bị dao động chút nào sao?”
“Tôi không tin anh không bị dao động, một tấn vàng là hơn một nghìn không trăm năm mươi tỷ, anh nói xem tôi có hơn một nghìn không trăm năm mươi tỷ rồi không phải là có thể sống sung sướng hơn là ở Thanh Cảnh Môn nhiều hay sao.”
Vừa nói, Thần Hổ vừa dang tay, nhìn xung quanh và nói: “Nhìn tôi bây giờ đi, biệt thự xe sang mỹ nữ, trong vòng hai năm, tôi đã dùng một tấn vàng để làm tăng tài sản của mình lên gấp mười lần, không tốt hơn là ở Thanh Cảnh Môn sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận