Điện Đức Hoàng


“Ai cũng sống có một lần thôi, có kiếp này nhưng chắc gì đã có kiếp sau, tại sao phải hy sinh cả đời vì tổ chức đó, để bản thân mình có thể sống tốt hơn, không tốt hay sao?”
Nói xong, Thần Hổ chỉ vào va li tiền mặt và nói: “Trần Hùng, Thanh Cảnh Môn cử anh qua để thực hiện nhiệm vụ này, vậy thì tôi tin tưởng vào khả năng của anh, đây là năm trăm nghìn, chính là quà gặp mặt của tôi cho anh.


“Tham gia cùng chúng tôi, mọi người cùng nhau làm giàu i, anh thấy sao?”
Trần Hùng liếc mắt nhìn va li tiền đầy ắp đằng kia, cười nói: “Chỉ có năm trăm nghìn mà định mua tôi luôn sao?”
Hồ Ly bên cạnh đi tới, đặt tay lên vai Trần Hùng nói: “Anh chàng đẹp trai, anh nhìn cho rõ đi, đó là đô la Mỹ.


Năm trăm nghìn đô la Mỹ, tương đương gần mười hai tỷ tiền Vạn Hoa, chắc chắn là một con số trên trời đối với bất kỳ tầng lớp lao động nào.

Như Thần Hổ đã nói lúc đầu, ông ta từng là một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn, với mức lương hàng năm không tới hai tỷ tám, còn ông ta cho rằng với cấp bậc của Trần Hùng, cũng chỉ được một tỷ không trăm năm mươi triệu thôi.


Mà va li tiền đô la Mỹ này lại bằng mười năm tiền công, e rằng ít người có thể chịu được sự cám dỗ này.

Nhưng mà, ở đây lại không ai biết Trần Hùng giàu có như thế nào, huống chi chỉ có nửa triệu đô, cho dù là năm mươi tấn vàng, Trần Hùng anh cũng không thèm để ý tới.

“Nếu tôi không muốn tham gia cùng ông thì sao?”
Trần Hùng vừa thốt ra câu này, mọi người ở đó đều lặng đi một giây, sau đó không ít người bật cười.

Hồ Ly gãi đầu trước mặt Trần Hùng: “Anh chàng đẹp trai, anh nhìn xem, chúng tôi trước đây đều là người của Thanh Cảnh Môn phái tới bắt ông chủ Thần Hổ, nhưng về sau đều lựa chọn gia nhập rồi, anh cho rằng chúng tôi hiện tại sống không tốt sao?”
“Làm người, đôi khi đừng quá ngu ngốc như vậy.


Mà Thần Hổ ở đằng kia thì nhẹ nhàng vuốt ve đầu lâu người trên sô pha bên cạnh, nói: “Trần Hùng, hai năm qua tổng cộng có mười ba người từ Thanh Cảnh Môn được phái tới bắt tôi trở về, anh là người thứ mười ba, trước anh, đã có mười hai người.


“Hồ Ly và Quạ Đen, bọn họ nằm trong số mười hai người ấy, cộng thêm bọn họ thì tổng cộng có năm người đã chọn gia nhập phe của tôi.

Còn lại bảy người, cũng giống như anh bây giờ, đã từ chối tôi vì cái gọi là lẽ phải.


“Anh có biết bọn họ rốt cuộc đã có kết cục như thế nào không?”
Lúc này, Thần Hổ cười lớn: “Bọn họ ấy hả, đều đã trở thành những cái đầu lâu khô hết rồi.

Nhìn xem, chính là những cái bên cạnh sô pha của tôi.


Chẳng lẽ anh cũng muốn trở thành như thế này sao?”
Trần Hùng nhíu mày, Thần Hổ này thật sự đã tới mức quá điên cuồng rồi, hãm hãi đồng nghiệp cũ, ông ta không những không có chút hối hận nào mà ngược lại còn đem chuyện này ra để khoe khoang.

Điều này làm cho Trần Hùng cảm thấy rất kinh tởm.

“Được rồi Trần Hùng, tôi không có nhiều thời gian như vậy để khai sáng cho anh đâu, bây giờ anh hãy lựa chọn đi.


Thần Hổ nheo mắt nhìn Trần Hùng, chờ đợi sự lựa chọn của anh.

Lúc này Trần Hùng cười cười, trong lòng cảm thấy thật nực cười.

“Tôi khác với bọn họ.


“Cái gì?”
Thần Hổ vô cùng thất vọng, ông ta nắm lấy một nắm trên mái tóc bạc trắng của mình và nói: “Vậy là anh từ chối lời mời của tôi sao?”

“Chính xác.


Trần Hùng không chút do dự gật đầu: “Tôi cự tuyệt ông rồi, cho nên, tôi phải đưa ông trở về Vạn Hoa bằng được để chấp nhận án phạt của Thanh Cảnh Môn.


“Ha ha ha, chàng trai, tự tin là tốt, nhưng không được kiêu ngạo.


Không ai ở đây tin những gì Trần Hùng nói Đây là tổng bộ của Sơn Đằng Trai, tổ chức thợ săn tiền thưởng lớn nhất ở Nhật Bản, chỉ có một mình Trần Hùng mà muốn bắt được Thần Hổ.

Trò hề gì đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận