Điện Đức Hoàng


“Thật sự tưởng rằng tôi không dám bắn pháo sao? Đúng là một lũ ngu ngốc.”
Thanh Long dập tắt điếu xì gà trong tay, lấy một tờ giấy trắng gói lại cẩn thận rồi nhét vào túi áo.
“Nhắm chuẩn vào cái thuyền phát ra tiếng hò reo to nhất, bắn.”
“Rõ!”
Nòng đại pháo chuyển hướng, nhắm ngay vào một tàu thủy bên phía tổ chức giang hồ của Nhật Bản.
Đoàng…
Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc một viên đạn pháo mang theo ánh lửa phóng tới chiếc tàu kia, ầm ầm chấn động.

Tàu thủy cứ thế mà bị lật tung, chìm vào biển lửa.
Tất cả mọi người ngây dại, những tên thủ lĩnh vốn còn đang kêu gào đã ngậm miệng lại theo bản năng.
Bọn họ đang hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ, Thanh Cảnh Môn thật sự dám bắn pháo, chuyện này…
“Quay đầu, mau rời đi, rút lui thôi!”
Một vài thủ lĩnh tổ chức giang hồ Nhật sợ mất mật, nhao nhao gào thét.
Mà lúc này Quỷ Đằng bên trên tàu thủy cũng cảm thấy tê dại cả da đầu, thậm chí hắn còn chưa kịp phản ứng gì cả.


Hắn nhìn thoáng qua chiếc tàu thùy chìm trong biển lửa kia, lại nhìn Thanh Long đang ngoắc tay ra hiệu với mình.
“Các ông còn chưa xong với Thần Ẩn tôi đâu.”
Vừa buông lời đe dọa, Quỷ Đằng đã vội hạ lệnh quay đầu, hoảng hốt chạy mất dạng.
Thanh Long khinh thường thầm nói: “Nghe cậu nói cứ như trước kia Thanh Cảnh Môn tôi không có thù với Thần Ẩn cậu ấy.”
“Chắc tôi sợ?”
Nói xong, Thanh Long quay đầu nhìn Trần Hùng: “Về nhà rồi, người anh em.”
“Cạn.”
Trần Hùng uống một hơi cạn sạch chén champagne trong tay.
Trong lúc lơ đãng, từ căn phòng kia chẳng biết Thần Hổ đã đi tới trước cửa sổ từ khi nào.

Có lẽ là do trời xanh sắp đặt, lúc này ông ta và Thanh Long bất chợt mắt đối mắt nhìn nhau.
Thanh Long vốn còn đang thả lỏng chợt khựng lại, gương mặt ông cũng trở nên nghiêm nghị.
Chan mắt nhìn nhau, hai vị này từng là anh em tốt, chiến hữu cũ.


Bây giờ gặp lại, đã là cảnh còn người mất.
Hai người nhìn nhau rất lâu, bởi vì cách quá xa, họ không thể nói chuyện được.
Cuối cùng, Thần Hổ chợt nở một nụ cười chua xót.

Thanh Long cũng cười một cách đầy cay đắng.
Sau bốn tiếng, tàu của Trần Hùng và Thanh Long đã cập bến tại một cảng ở Vạn Hoa.
Trần Hùng giao Thần Hổ cho Thanh Long xong coi như anh đã chính thức hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Thanh Long cho người đưa Thần Hổ lên xe, từ lúc ở dưới thuyền đến giờ hai người anh em cũ chưa hề nói với nhau câu nào, có lẽ giờ bọn họ cũng không biết nên nói gì nữa.
Sau đó Thanh Long gọi Trần Hùng qua một bên, nói: “Trần Hùng, chuyện này này cậu làm tốt lắm.

Cấp trên cũng rất tán thưởng cậu, cho nên…”
“Chờ đã!”
Trần Hùng cắt ngang lời Thanh Long, sửa lại: “Thanh Long, tôi không phải người Thanh Cảnh Môn các ông, cho nên cũng không cần cấp trên của ông công nhận, những lời đằng sau ông không cần phải nói nữa.”
“Chuyện này...”
Thanh Long nghiêm mặt lại, hỏi: “Trần Hùng, muốn thử đi tham quan tổng bộ Thanh Cảnh Môn của chúng tôi không?”
Trần Hùng hứng thú đánh giá Thần Hổ, nói: “Sao tôi cảm giác ông nói cứ có mục đích gì thế nhỉ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận