Điện Đức Hoàng


Nhưng nhìn qua thì Lâm Thanh Dũng có vẻ không bằng lòng cho lắm, nói: “Lát nữa tôi ra ngoài có chút việc, không đi chung với bà được.

Tí nữa Trần Hùng về, mọi người cứ ăn đi, không cần chờ tôi.”
Lưu Ánh Nguyệt nghe thế bực mình, hai tay chống eo hét lên: “Lâm Thanh Dũng ông có ý gì hả, chút chuyện của ông lại quan trọng hơn việc nấu cơm cho con rể à?”
“Không, tôi thật sự có việc cần làm mà.”
Lâm Thanh Dũng thoạt nhìn cũng hơi nóng nảy.

Mấy ngày nay ông ấy đúng là có chút là lạ, hầu như ngày nào cũng ra ngoài, không biết rốt cuộc ông ấy đang làm cái gì nữa.
Nói xong, Lâm Thanh Dũng đi xuống dưới tầng.

Lưu Ánh Nguyệt cảm thấy không đúng lắm, kéo ông ấy lại.
“Lâm Thanh Dũng, ông nói rõ cho tôi biết, ông muốn làm gì hả, có phải ông trốn bà đây ra ngoài gái gú hả?”
“Bà nói cái gì thế, tôi là loại người đó hay sao?” Lâm Thanh Dũng cũng bực mình.
“Vậy ông nói đi, ông ra ngoài để làm cái gì?”
“Tôi ra ngoài tìm bạn đánh cờ, đã hẹn nhau hôm nay đánh cờ rồi.”

“Chó má.”
Lưu Ánh Nguyệt bực mình: “Tôi thấy chắc là đánh cờ với cô nào chứ gì?”
“Bà ăn nói linh ta linh tinh.”
“Tôi có nói quàng nói xiên hay không thì trong lòng ông tự biết, Lâm Thanh Dũng, ông giỏi ha, gan càng ngày càng lớn có phải không hả, xem bà đây hôm nay trừng trị ông ra làm sao.”
Cha mẹ vợ Trần Hùng nổi tiếng là tính tình nóng nảy.

Đó chính là truyền thống tốt đẹp được truyền qua bao đời của gia đình cô ở Giang Thành.

Lửa giận vừa bốc lên, không ai ngăn được.
Bà ấy bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị xông lên đánh nhau với Lâm Thanh Dũng dù chưa rõ tình hình thế nào.
Lâm Thanh Dũng cũng bực mình, nói: “Bà muốn làm cái gì hả, chẳng lẽ định đánh nhau với tôi à?”
“Ông dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, bà đây đập chết cái loại như ông.”
“Bà không biết nói lý lẽ.”
Nghe thấy động tĩnh trên tầng, Lâm Ngọc Ngân chạy lên, nhíu mày hỏi: “Cha, mẹ, hai người làm gì thế, sao lại cãi nhau thế?”
Ở trong ấn tượng của Lâm Ngọc Ngân, từ sau khi Trần Hùng trở lại, cha mẹ mình đã không cãi nhau từ lâu lắm, trước đấy thì bọn họ thường xuyên cãi nhau.
Lưu Ánh Nguyệt đỏ mặt nói: “Ngọc Ngân, thằng cha mất nết này của con giờ lớn gan rồi, dám ra ngoài nuôi trà xanh, mẹ khổ quá mà.”

“Ngọc Ngân, con đừng có nghe bà ấy nói linh tinh, cha con không phải loại người như thế.” Lâm Thanh Dũng vội vàng giải thích: “Cha hẹn bạn cùng đánh cờ, hẹn người ta xong xuôi rồi thì không nên để người ta leo cây đúng không?”
“Bạn đánh cờ cái đéo gì, Lâm Thanh Dũng, ông nghiêm chỉnh lại mà nói rõ ràng cho tôi, đừng có mà coi mẹ con tôi như kẻ ngu.”
Nói xong, Lưu Ánh Nguyệt định kéo cổ áo Lâm Thanh Dũng, Lâm Thanh Dũng vội vã lui về sau một bước.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Lâm Ngọc Ngân cũng hoảng: “Cha mẹ bình tĩnh lại đi ạ, lớn tuổi như này rồi, không ngại mất mặt.”
“Mẹ, con tin tưởng cha, cha tuyệt đối không phải người như thế.

Nếu cha hẹn người ta thật, thì mẹ để cha đi đi.

Không phải chỉ là làm cơm thôi sao, hai mẹ con mình cùng làm là đủ rồi.”
“Không được.”
Lưu Ánh Nguyệt giậm chân: “Ngọc Ngân, chuyện này mẹ nhạy cảm hơn con nhiều, con đừng có nói gì nữa, để mẹ giải quyết.”
“Được rồi, được rồi!”
Lâm Thanh Dũng không biết làm sao, nói: “Tôi không đi nữa, được chưa? Đi, đi mua thức ăn.”
“Hừ, ông chột dạ chứ gì, Lâm Thanh Dũng, chắc chắn là ông đi tìm con trà xanh kia.

Đi, dẫn bà đây đi tìm cái con đó.

Ông yên tâm, nếu ông dám bỏ bà đây, bà đây sẽ cho ông nếm mùi lợi hại.”
“Bà nói linh tinh cái gì thế hả, tôi nói hết mọi chuyện cho bà rồi mà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận