Điện Đức Hoàng


Trong nháy mắt đó, Trần Hùng có nghĩ tới việc giấu chuyện này đi, sau đó tìm Lâm Thanh Dũng nói chuyện riêng, để ông ấy từ bỏ người phụ nữ này rồi sống thật tốt với Lâm Ánh Nguyệt.

Anh muốn dùng cách đó để ép chuyện này qua đi, coi như chưa có gì từng xảy ra.

Nhưng khi làm như vậy, trong lòng Trần Hùng lại có chút băn khoăn.

Mẹ vợ đối xử với anh tốt như vậy, anh cũng không có cách nào để lừa gạt mẹ vợ, hơn nữa chuyện này vốn là do Lâm Thanh Dũng sai.

“Haiz, quả nhiên dưới bầu trời này không có con mèo nào mà không ăn trộm đồ tanh.


Trần Hùng than một tiếng, vẫn dùng tay đẩy cửa định đi vào trong biệt thự này, dù có như thế nào, anh cũng phải đi vào làm cho rõ ràng, nhìn xem rốt cuộc Lâm Thanh Dũng nuôi hồ ly tinh như thế nào ở bên ngoài.

Cửa bị khoá trong, Trần Hùng cũng không định mạnh mẽ phá hỏng cửa, cho nên anh chỉ gõ cửa mấy cái.

Bên trong đang có tiếng nói chuyện với nhau đột nhiên liền yên tĩnh lại, cho dù là đang đứng ngoài cửa nhưng Trần Hùng cũng có thể cảm nhận được không khí khẩn trương truyền đến từ bên trong.


“Ai đó?”
Một giọng nữ vang lên.

Trần Hùng cũng không định giấu diếm gì nữa, trực tiếp trả lời nói: “Tôi là Trần Hùng, Lâm Thanh Dũng, con biết cha đang ở bên trong, là con đi theo cha tới đây, cha mở cửa ra đi.


Lúc này Trần Hùng đã ngả bài, nếu đối phương không mở cửa thì cánh cửa trước mặt anh cũng chỉ giống như tờ giấy vậy thôi.

Bên trong dường như có tiếng nghị luận, nhưng mà chỉ một vài giây xong rồi lập tức im bặt.

Sau đó, bên trong cửa truyền đến tiếng mở khóa, sau đó, cửa mở!
Đứng ở cửa đúng là Lâm Thanh Dũng, nhìn thấy Trần Hùng, ông ấy cũng không hề khẩn trương mà ngược lại hít sâu một hơi: “Trần Hùng, quả nhiên con vẫn đi tới đây.


“Ngọc Ngân bảo con tới đây.



Trần Hùng trả lời nói: “Người bên trong là ai vậy ạ?”
“Trước tiên hãy đồng ý với cha, sau khi con thấy bọn họ thì không được làm chuyện gì quá khích.


“Bọn họ?” Trần Hùng có chút nghi hoặc, đây là ý gì chứ, chẳng lẽ Lâm Thanh Dũng ba lớn tuổi như vậy rồi mà còn có thể vận động nhiều người sao?
Không đúng, đột nhiên Trần Hùng cảm giác ý nghĩ này của mình có chút buồn cười, mình đã ở chung với người ba vợ này lâu như vậy, anh cũng hiểu ông ấy tương đối, loại chuyện này, cho dù ông ấy có nghĩ tới thì cũng không có năng lực đó.

Chẳng lẽ, ông ấy đã sinh cả con với người phụ nữ kia rồi?
Nghĩ vậy, Trần Hùng dùng sức vỗ vào trán mình một cái, chuyện này có hơi quá đáng rồi đúng không?
Hai năm trước nhà bọn họ khốn khó như vậy, khi đó ông ấy lại nuôi bồ nhí ở bên ngoài, nếu thật sự là như vậy thì tuyệt đối không thể tha thứ.

Thấy biểu cảm của Trần Hùng lạ lạ, Lâm Thanh Dũng nhíu mày, nói: “Trần Hùng, có phải con nghĩ nhầm rồi hay không?”
“Dạ? Có sao?”
Vẻ mặt Trần Hùng ngơ ngác, sau đó Lâm Thanh Dũng tránh đường, Trần Hùng đi vào trong căn biệt thự này.

Giây tiếp theo, lúc nhìn thấy mấy người đứng ở trong biệt thự thì Trần Hùng liền trợn tròn mắt.

“Mọi người?”
Rất rõ ràng, người bên trong biệt thự là người Trần Hùng có quen, không chỉ quen không thôi mà là cực kỳ quen.

Ba người đứng bên kia chính là Lâm Phương Dung, Lâm Văn Dương và cả Lâm Danh Sơn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận