Điện Đức Hoàng


Huỳnh Phong lạnh lùng nói: “Nhà họ Bành ở Tô Hàng? Vậy thì đã sao, cho dù hôm nay ông chủ Tô Quang Huy có đứng ở đây đi nữa thì cũng sẽ không kiêu ngạo như ông, ông có biết ông chủ đứng đằng sau của công ty truyền thông Ngọc Thanh là ai không? Đó là Lâm Ngọc Ngân, mà chồng của Lâm Ngọc Ngân là Trần Hùng đó.


“Chắc chắn là ông biết Trần Hùng mà đúng không, người chủ đạo cho vòng quyết định ở phía nam vào hai tháng trước cũng chính là Trần Hùng.


“Trần Hùng!”
Tim của Bành Khôi đột nhiên đập mạnh, ông ta tất nhiên biết rằng Trần Hùng là một người đàn ông vô cùng quyền lực và tài giỏi, là người đã từng thắng Từ Vân tại Hổ Quyển, và sau đó là đánh bại Thái Tuế trên đảo Vô Danh, và sau đó anh cũng đã thay đổi toàn bộ cơ cấu ở phía nam, và thậm chí trong giới giải trí còn xem anh như là một vị thần ở khu vực phía nam.

Đến hôm nay, nghe thấy tên của Trần Hùng trong giới giải trí ở phía Nam đúng là như nghe thấy tiếng sét đánh ngang tai, ai nghe qua tên anh cũng phải nể vài phần.

Vì vậy mới có câu nếu không đủ mạnh để đánh bại kẻ thù của mình thì nên chạy, cho dù là bây giờ thế lực của Bành Khôi ở Tô Hàng cũng vô cùng mạnh, nhưng ông ta cũng không bao giờ dám thách thức với Trần Hùng.


Lúc đầu ông ta cũng chỉ nghe qua vài tin đồn về công ty truyền thông Ngọc Thanh, nhưng theo như suy nghĩ của ông ta thì đối với một công ty truyền thông lớn như vậy thì trong đó sẽ có rất nhiều nghệ sĩ, hơn nữa ngành công nghiệp giải trí cũng có những quy tắc không thể viết dưới dạng văn bản bình thường được, vì vậy cho dù là ông ta có tìm đến Phùng Tuyết thì cũng phải là vấn đề gì lớn, và có lẽ là người đứng đầu như Ngọc Thanh cũng sẽ không quan tâm đến chuyện này.

Nhưng thật không ngờ, trước nơi đông người như thế này mà người ta lại dám mở miệng trực tiếp dùng danh tiếng của Trần Hùng để trấn áp người khác, điều này cho thấy họ có khả năng sẽ nói cho Trần Hùng biết.

Vì vậy lúc này Bành Khôi rất bối rối.

Ông ta liền rời khỏi sảnh tiệc với một vẻ mặt căng thẳng, còn trong lòng thì cảm thấy lo lắng.

“Tổng giám đốc Phong, sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?” Phùng Tuyết vẫn còn có chút lo lắng, nói: “Ông ta tự xưng là ông chủ của nhà họ Bành ở Tô Hàng, tôi cũng có nghe nói nhà họ Bành bây giờ rất có thế lực ở Tô Hàng.


Huỳnh Phong hoàn toàn không hề quan tâm gì đến Bành Khôi, liền trả lời: “Cô yên tâm đi, nhà họ Bành ở Tô Hàng cũng giống như là mấy con kiến ​​trước mặt anh Hùng thôi, ông ta sẽ không dám đến đây làm phiền cô nữa đâu.


“Chỉ có một trường hợp là ông ta không muốn sống nữa!”
“Thôi được rồi, sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ nhờ một vài người đến đưa cô về khách sạn, cố gắng nghỉ ngơi đi nhé, sắp tới còn có một vài hoạt động khác nữa.


“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Phong!”
Cũng trong lúc này, sau khi Bành Khôi rời khỏi sảnh tiệc, ông ta càng nghĩ tới lại càng thấy tức giận.

Dù sao đi nữa thì ông ta cũng là gia chủ của nhà họ Bành ở Tô Hàng, chỉ đứng thứ hai sau nhà họ Tô ở Tô Hàng, nhưng thật không ngờ lại bị một công ty giải trí khinh thường như vậy, đúng là không ai có thể nuốt nổi cơn giận này mà.


Nhưng khi nghĩ đến Trần Hùng, ông ta cũng không khỏi run lên, người đàn ông đó thật sự là có chút đáng sợ.

Sau khi Bành Khôi trở về biệt thự, một lát sau, điện thoại của ông ta vang lên.

Trên màn hình hiển thị một số điện thoại lạ gọi đến, nhưng không cần suy nghĩ thì ông ta cũng biết là ai đang gọi đến.

“Xin chào anh, anh Long Anh Khoa.

” Bành Khôi bấm nút trả lời trên điện thoại.

Giọng nói vô cùng mất bình tĩnh của Long Anh Khoa từ phía bên kia của đầu dây truyền đến: “Bành Khôi, ông vẫn chưa làm xong việc đó sao, tôi không còn kiên nhẫn để chờ ông nữa đâu đấy, có đưa người đến đây cho tôi hay không vậy?”
Thành thật mà nói thì ngay lúc này Bành Khôi cũng không muốn tiếp tục cuộc trao đổi này nữa, bởi vì ông ta không muốn gia đình mình cũng có kết cục giống như nhà họ Tống và tập đoàn Ngọc Tề.

Tuy nhiên, về phía Long Anh Khoa, ông ta cũng không thể làm mất lòng được.


Bành Khôi vội vàng nói: “Anh Long Anh Khoa, thật ta đã xảy ra một chút sự cố.


“Sự cố gì?”
“Chuyện là như thế này thưa anh Long Anh Khoa, cô Phùng Tuyết đó là nghệ sĩ của công ty truyền thông Ngọc Thanh, và công ty truyền thông Ngọc Thanh là công ty con của tập đoàn Ngọc Thanh, hơn nữa chủ tịch của tập đoàn Ngọc Thanh chính là Lâm Ngọc Ngân, và chồng của Lâm Ngọc Ngân lại là Trần Hùng.


“Ông nói những điều này với tôi để làm gì?” Giọng Long Anh Khoa trong điện thoại thể hiện rõ sự tức giận.

Bành Khôi vội vàng giải thích: “Hai tháng trước, Trần Hùng là người chủ đạo cho vòng quyết định ở phía Nam, cũng là người đã đánh bại người chủ đạo cũ ở phía Nam là Thái Tuế, cho nên bây giờ đến cả ba đại gia tộc lớn nhất ở khu vực phía Nam cũng phải kính nể, hơn nữa người đứng sau ba đại gia tộc lớn này chính là Trần Hùng.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận