Điện Đức Hoàng


“Có chuyện gì vậy?”
Trần Hùng cầm lấy di động, mơ mơ màng màng hỏi.
Giọng nói lo lắng của Tô Quang Huy truyền đến ở đầu bên kia: “Điện chủ, lập tức rời khỏi khách sạn, nhanh lên!”
“Cái gì?”
Trần Hùng nhíu mày, cả người lập tức tỉnh táo lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Long Anh Khoa của ngày hôm qua, là...!là...”
Tô Quang Huy hiếm khi cảm thấy lo lắng như bây giờ, thậm chí anh ấy còn nói năng có chút không mạch lạc.
“Hắn là ai?”
“Hắn là...”
Trần Hùng một bên nghe điện thoại, một bên rời giường đi tới cửa sổ lớn sát đất trước, sau đó kéo rèm ra.
Lúc này trời đã hửng sáng, bên ngoài vẫn còn mưa phùn, đèn đường bên cạnh đồng thời le lói ánh sáng mờ ảo.

Vào thời điểm này, ngày thường ngoài đường trừ người vệ sinh quét rác cùng với người bán rong dậy sớm ra chợ, sẽ rất ít có người xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện ở đường phố phía dưới, ngay cả Trần Hùng cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Người...!đám người đông đúc, nhìn thoáng qua đã thấy cả con phố chật cứng người, ít nhất phải có cả ngàn người.
Nếu những người này chỉ là xã hội đen ngầm ở Tô Châu và Hàng Châu thì không sao.

Bây giờ ở Tô Châu và Hàng Châu do Tô Quang Huy định đoạt, cho dù là bọn du thủ du thực hay là gia tộc gia đình thì đều cho Tô Quang Huy mặt mũi.
Nhưng những người bọn họ nhìn thấy lúc này, bọn họ hoàn toàn không cho Tô Quang Huy chút mặt mũi nào.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, khí chất đó chắc chắn không thể so sánh với những tên xã hội đen ngầm bình thường.
“Điện chủ, nhanh chóng rời khỏi khách sạn, rời khỏi Tô Châu và Hàng Châu, nếu không rời đi liền không kịp, Long Anh Khoa kia, chính là...”
“Là người của Thanh Cảnh Môn, đúng không?”
Trần Hùng cười ha ha một tiếng, những người xuất hiện trên đường phố bên dưới đã nói danh tính của họ, toàn bộ bọn họ đều là người của Thanh Cảnh Môn, ước chừng có hơn một ngàn người.


Lúc này, những người đó đã bắt đầu bao vây khách sạn, rõ ràng vì Trần Hùng mà tới.
Có thể làm Thanh Cảnh Môn huy động nhiều người như vậy, đủ để giải thích chuyện này rất lớn
“Long Anh Khoa kia rốt cuộc là ai?”
Trần Hùng cũng rất khó hiểu, người phụ trách Thanh Cảnh Môn ở Tô Hàng là Mã Dương, người phụ trách phía nam là Thanh Long, chưa từng nghe nói đến Long Anh Khoa, hắn lại bị chính mình giết chết, vì sao Thanh Cảnh Môn phải làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Làm như là lão đại của Thanh Cảnh Môn bị người khách xử vậy.
“Chẳng lẽ tên Long Anh Khoa kia là lão đại của Thanh Cảnh Môn?”
Trần Hùng trong đầu có ý nghĩ như vậy, nhưng bản thân lại cảm thấy ý nghĩ này rất nực cười, nếu Long Anh Khoa thật sự là lão đại của Thanh Cảnh Môn, hắn sẽ không dễ dàng bị chính mình giết chết như vậy.
Hơn nữa, lão đại của Thanh Cảnh Môn sẽ không làm chuyện cưỡng đoạt dân nữ như vậy.
Nhìn đội quân dày đặc của Thanh Cảnh Môn, trong lòng ngoại trừ có chút kinh ngạc, anh cũng không có hoảng loạn.
Điều này không phải vì anh có giao tình với Thanh Long, mà là bởi vì chuyện này Trần Hùng làm không sai.
Nếu Thanh Cảnh Môn đại biểu cho giang hồ chính nghĩa, mà Long Anh Khoa là một kẻ cặn bã điển hình, Trần Hùng giết hắn, coi như trừ hại cho dân.

Cho dù Thanh Cảnh Môn muốn bao che khuyết điểm cho người mình, cũng tuyệt đối không thể gây khó dễ cho Trần Hùng như thế.
“Chồng ơi, có chuyện gì vậy?”
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân cũng từ trên giường đứng dậy đi đến bên người Trần Hùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận