Điện Đức Hoàng


Mục Hoàng hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Tôi tuyên bố, vụ án Long Anh Khoa bị giết lần này, Trần Hùng vô tội thả ra, hy vọng mỗi một vị ở đây đều nhớ kỹ thân phận và trách nhiệm của Thanh Cảnh Môn chúng ta, việc vi phạm pháp luật rối loạn kỷ cương tuyệt đối không thể làm, bằng không, đây là kết cục.


Nói xong, Mục Hoàng nhất nhất nhìn qua mọi người ở đây: “Quyết định này của tôi, mọi người không ý kiến gì chứ?”
Thẩm phán liên can đều tỏ vẻ không có ý kiến gì, cuối cùng Long Anh Quang mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng cuối cùng ông ta cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Ông ta phẫn nộ từ trên ghế đứng lên, sau đó đi ra khỏi phòng thẩm phán.

Lúc rời đi, ông ta cố ý nhìn Trần Hùng nhiều hơn một chút, trong ánh mắt, tràn ngập sát khí.

Rất rõ ràng, Long Anh Quang đã ghi hận với Trần Hùng, dù sao Trần Hùng giết chết con trai người ta, chuyện này không thể để yên.

Nhưng mà, Trần Hùng cũng sẽ không để ý mối hận này của Long Anh Quang, một đường đi tới vị trí này, cái dạng sóng to gió lớn gì mà Trần Hùng chưa trải qua, cho dù Long Anh Quang ông là đại trưởng lão hội trưởng lão của Thanh Cảnh Môn, anh cũng sẽ không để vào mắt.

Sau khi hội thẩm phán kết thúc, Tô Quang Huy cũng rời đi, anh ta lần này đến đây, vốn là là vì giúp Trần Hùng rửa sạch tội danh mà đến, nếu hiện giờ chuyện này đã giải quyết, anh ta cũng không tiếp tục ở đây nữa.

Trần Hùng bảo Tô Quang Huy ở Tô Hàng chăm sóc tốt người thân của anh, anh rất nhanh sẽ quay về.


Sau đó nữa, Thanh Long làm chủ, đặc biệt mời Trần Hùng và Chu Tước đi đến một quán rượu ở Tân Thành bên này, nói là phải chúc mừng Trần Hùng trở thành mon chủ phía bắc của Thanh Cảnh Môn.

Trong lòng Trần Hùng có một câu “mẹ chúng mày” không biết có nên nói hay không, chuyện này vốn là là một cái hố Thanh Cảnh Môn các người đào cho Trần Hùng tôi, nói cái gì mà chúc mừng.

“Trần Hùng, chúc mừng cậu, hoàn mỹ rửa sạch tội danh, đồng thời cũng hoan nghênh cậu gia nhập đại gia đình Thanh Cảnh Môn này của chúng tôi.


Thanh Long giơ lên ly rượu, kính Trần Hùng.

Không thể không nói Thanh Long quả thực rất vui sướng, từ lúc Thần Hổ làm phản, tạo ra tổn thương rất lớn cho Thanh Long, mà hai năm này, Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc như rắn mất đầu, loạn thành một nồi cháo, người đứng đầu sở dĩ chưa bổ nhiệm môn chủ mới, nguyên nhân là vẫn chưa tìm được người thích hợp.

Mà hiện tại Trần Hùng không hề nghi ngờ là người hợp nhất.

Trần Hùng có vẻ hơi tùy ý, anh bưng ly rượu lên, tùy ý chạm một cái với Thanh Long.

Sau đó anh quay đầu nhìn Chu Tước bên cạnh, nói: “Vị mỹ nữ này không uống rượu sao?”

“Không uống.


Chu Tước trả lời vô cùng quyết đoán, hơn nữa cô ta hình như là thuộc loại hình băng sơn mỹ nhân, cũng không thích nói chuyện lắm.

Trần Hùng cười cười, Thanh Long cũng cười nói: “Cô Chu Tước của chúng ta không giỏi nói chuyện, nhưng con người cô ấy tốt lắm, tiếp xúc lâu cậu sẽ biết.


Chu Tước trừng mắt nhìn Thanh Long một cái, nói: “Muốn uống rượu thì uống, nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì?”
Nói xong, Chu Tước lại rót cho mình một ly, đối với Trần Hùng bên đó, nói: “Hoan nghênh anh gia nhập Thanh Cảnh Môn, tôi kính anh.


Nói xong, Chu Tước liền cầm ly rượu trong tay một hơi cạn sạch.

Vẻ mặt Trần Hùng sững sờ, người này không phải không uống rượu sao?
Nếu Chu Tước người ta cũng đã uống rồi, Trần Hùng cũng rót cho mình một ly, sau khi uống hết, anh cũng định mời lại Chu Tước một ly.

Nhưng mà, ly rượu này anh vừa giơ lên, chỉ thấy vẻ mặt Chu Tước đỏ bừng, đầu gục ở trên mặt bàn.

Trần Hùng vẻ mặt ngu người nhìn Thanh Long bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Mà Thanh Long lúc này cũng có vẻ hơi xấu hổ, một lúc lâu sau, ông ta mới cười ngượng nói: “Trần Hùng, Thanh Cảnh Môn chúng ta, chính là như vậy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận