Trần Hùng ha hả, sao lại cảm thấy Thanh Cảnh Môn những người này thường ngày thoạt nhìn nhân mô nhân dạng, trên thực tế một người so với một người càng kì lạ hơn.
Trần Hùng và Thanh Long uống một trận, sau đó liền đỡ Chu Tước quay về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi Chu Tước tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau, sau đó cô ta tìm Trần Hùng, nói là người đứng đầu của Thanh Cảnh Môn muốn gặp anh, bảo anh đi qua.
Trần Hùng đã sớm đoán được người đứng đầu muốn gặp anh, cho nên cũng không kinh ngạc.
Hai người cùng lên một chiếc xe Hồng Kỳ, do Chu Tước lái xe, còn Trần Hùng ngồi ở đằng sau.
“Nghe nói người đứng đầu của Thanh Cảnh Môn là ông nội của cô?” Trần Hùng hỏi.
“Ừ.
” Chu Tước gật đầu.
“Ông ấy là người như thế nào?” Trần Hùng tiếp tục hỏi.
Chu Tước nói: “Đi gặp rồi chẳng phải anh sẽ biết sao?”
“Ồ.
”
Trần Hùng tiếp tục hỏi: “Cô hẳn là là không uống rượu được nhỉ, ngày hôm qua uống một ly như vậy, có phải cảm giác rất không thoải mái hay không? Bây giờ có nặng lắm không, cô lái xe sẽ không chóng mặt chứ, cần tôi lái hay không?”
Chu Tước nhíu mày: “Anh không cảm thấy anh nói chuyện phiếm với con gái, sẽ càng nói càng ngượng sao?”
“Có sao?”
Trần Hùng nhún vai bất đắc dĩ, bầu không khí này hình như thật sự có chút xấu hổ.
Trên thực tế Trần Hùng cũng không phải là một người giỏi nói chuyện với con gái, bằng không lúc trước khi anh theo đuổi Lâm Ngọc Ngân cũng không cần phải đi tìm Nghiêm Vu Tu lấy kinh nghiệm.
Vốn dĩ Trần Hùng còn muốn thừa cơ hội này cùng Chu Tước tâm sự một chút, cụ thể hiểu biết Thanh Cảnh Môn một chút, nhưng mà bây giờ xem ra không cần thiết nữa.
Xe lái gần hai mươi phút, cuối cùng dừng lại ở ngoài sân nhỏ có phong cách cổ.
“Tới rồi, xuống xe.
”
Chu Tước đẩy cửa xe ra, từ trên xe đi xuống, Trần Hùng theo sát đằng sau.
Sau đó hai người liền đi vào trong biệt viện này.
Đây là một tứ hợp viện cổ kính, bên trong mặc dù thoạt nhìn cũng không xa hoa, nhưng lại làm cho người ta một loại cảm giác hào hùng.
Chính giữa tứ hợp viện có một cây hoàng giác (Ficus virens), dưới tàng cây hoàng giác bày một cái bàn đá, mặt bàn đá còn lại là đặt một bộ bàn cờ cùng hai ly trà nóng.
Lúc này một bên bàn đá, một ông lão khoác một cái áo khoác quân đội, tóc hoa râm, dáng người có chút gầy gò, nhưng là tinh thần rất tốt.
Lúc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ông lão này, Trần Hùng liền có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở không tầm thường từ trên người người này phát ra, đó là một cỗ sắc bén và ác liệt, cho dù ông lão không cố ý phát ra, cũng như trước khiến Trần Hùng cảm giác được một loại cảm giác áp bách rất mạnh.
Khí thế bậc này, có thể làm cho điện chủ của điện Đức Hoàng cũng cảm giác được áp bách, đủ chứng minh ông lão này rốt cuộc không đơn giản bao nhiêu.
“Ông nội!”
Chu Tước đi qua chỗ ông lão, hành lễ với ông lão.
Không thể nghi ngờ, ông lão này, là người đứng đầu của Thanh Cảnh Môn.
Ông lão khẽ gật đầu, sau đó giống như ngửi được cái gì, ông ta ngẩng đầu nhìn Chu Tước, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm khắc: “Cháu uống rượu?”
“Ông nội, cháu! ”
“Đi xuống!” Ông lão khoát tay: “Lần sau không được như vậy nữa.
”
“Vâng, ông nội.
”.