Điện Đức Hoàng


Quân Minh Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, trong nháy mắt này, Long Anh Quang đột nhiên như bị nghẹn ở yết hầu, ông ta còn đang định chất vấn cái gì nhưng lại không biết nên tiếp tục mở miệng nói như thế nào nữa.

“Mấy năm nay, Long Anh Khoa kia lợi dụng quyền lợi của Thanh Cảnh Môn để làm những gì ở bên ngoài, hẳn là ông biết rõ hơn cả tôi đúng không?”
“Long Anh Quang, con của ông đã chết từ ba năm trước rồi!”
Bình thường thoạt nhìn thì Quân Minh Hoàng rất dịu dàng, chất phác, nhưng khi ông ấy đã tức giận lên thì lại cực kỳ khủng bố.

Lấy hiện tại mà nói, khi Quân Minh Hoàng tức giận thì ngay cả Long Anh Quang là đại trưởng lão cũng phải kiêng kị ba phần.

“Con của ông đã chết, đổi lấy cho tôi tư cách môn chủ phía Bắc của Thanh Cảnh Môn, giao dịch này cũng không tồi, hơn nữa, tôi hy vọng ông có thể nhớ kỹ tôn chỉ của Thanh Cảnh Môn chúng ta, cũng muốn ông nhớ kỹ, rốt cuộc thì Thanh Cảnh Môn chúng ta đang làm gì.



“Chúng ta đang giữ gìn trật tự giang hồ, chứ không phải lợi dụng quyền lợi của Thanh Cảnh Môn để kiếm lợi riêng vào túi từ giang hồ, trọng nam khinh nữ, làm xằng làm bậy!”
Quân Minh Hoàng nói một phen đến nỗi Long Anh Quang á khẩu không trả lời lại được, trong lòng ông ta nghẹn một cục lửa giận, nhưng lại không dám phát tiết ra.

Lại nói tiếp, đúng thật là mấy năm nay con của ông ta rất quá đáng, hiện tại Quân Minh Hoàng mới để nó chết, trên thực tế xem như đã cho Long Anh Quang ông rất nhiều mặt mũi rồi.

Huống chi, Long Anh Quang cũng chả sạch sẽ hơn là bao!
Long Anh Khoa chỉ dây dưa không rõ với một số gia tộc trên giang hồ mà thôi, nhưng Long Anh Quang ông lại có mấy giao dịch không chính đáng với Vương tộc thậm chí là cả hoàng tộc thủ đô, mà tất cả những việc này, Quân Minh Hoàng đều xem ở trong mắt, chỉ là bởi vì có liên luỵ tới quá nhiều người nên ông ấy cũng không thể tùy ý nhúng tay xử lý.

Chuyện lần này của Long Anh Khoa, tuyệt đối sẽ gõ vang cho Long Anh Quang một hồi chuông cảnh báo, đồng thời cũng cho thấy thái độ và lập trường của Quân Minh Hoàng.

Long Anh Quang đứng ở một bên không nói gì, Quân Minh Hoàng lại có vẻ có chút không kiên nhẫn.

Chỉ thấy ông ấy vân vê một viên cờ màu đen, ấn xuống trên bàn cờ: “Long Anh Quang, ông còn có gì muốn nói sao? Có phải ông cảm thấy chuyện này ông không phục lắm, vậy ông có muốn chúng ta ngồi xuống, đem chuyện này nói rõ một một là một, hai là hai không?”
Nói xong liền thấy Quân Minh Hoàng nhẹ nhàng dùng một chút sức, viên cờ màu đen dưới ngón tay ông ấy lập tức hóa thành bột phấn, mà bên dưới bàn cờ còn bị ấn thành một cái lỗ.

Bàn cờ này chính là được chế tạo từ đá, mẹ nó rốt cuộc phải có bao nhiêu sức lực khủng bố mới có thể làm được như vậy chứ.

Ngay lập tức sau lưng Long Anh Quang nổi lên sự ớn lạnh, ông ta lúng túng, hoàn toàn lúng túng.


Ông ta lúng túng, cũng không phải bởi vì Quân Minh Hoàng này có sức lục khủng bố siêu phàm, mà là vì Quân Minh Hoàng nói muốn tra rõ chuyện này.

Một khi Quân Minh Hoàng tra rõ, vậy thì chuyện này sẽ liên quan tới rất nhiều người, Long Anh Quang ông ta càng không sạch sẽ hơn so với chính con trai mình là Long Anh Khoa, không chỉ có như thế, thành viên trong hội trưởng lão của Long Anh Quang cũng không ai là sạch sẽ cả.

Một khi tra ra thì sẽ liên luỵ tới rất nhiều người, không chỉ có Long Anh Quang tổn thất nặng mà ngay cả Quân Minh Hoàng cũng thế.

Đây gọi là đả thương kẻ địch một ngàn thì mình bị tổn hại tám trăm, cho nên từ trước tới nay Quân Minh Hoàng cũng không xuống tay, nhưng hiện tại Long Anh Quang lại tự tới cửa để vấn tội, vậy thì Quân Minh Hoàng cũng không sợ chuyện cá chết lưới rách.

Nghĩ vậy, Long Anh Quang nào còn sự tự tin như lúc trước nữa, ông ta không dám cá chết lưới rách với Quân Minh Hoàng, ít nhất thì hiện tại không dám.

Long Anh Quang chấp tay hành lễ với Quân Minh Hoàng, nghiễm nhiên đã không còn sự kiêu ngạo như lúc ban đầu, càng không dám tiếp tục vấn tội: “Quân Minh Hoàng, vừa rồi là do tôi kích động quá, chuyện này, ông làm rất đúng!”
“Con trai tôi vừa qua đời không lâu, tâm tình tôi khó có thể ổn định, vẫn mong Quân Minh Hoàng thông cảm!”

Quân Minh Hoàng đã giảm bớt đi hơi thở bá đạo vừa nổi lên, một lần nữa đẩy ly trà về hướng Long Anh Quang bên kia rồi nói: “Trà này rất hợp để tĩnh tâm, uống một chén đi.


“Cảm ơn Quân Minh Hoàng!”
Long Anh Quang bưng ly trà lên rồi uống một hơi cạn sạch.

“Hậu sự của con trai trong nhà vẫn còn cần xử lý, tôi xin phép đi trước.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận