Điện Đức Hoàng


Cùng lúc đó, La Đồ, Trần Bình và những người khác cũng tìm thấy những con nhện đỏ từ trên người của một số người trong gia tộc của Tiêu Tứ.
Những người này và Tiêu Vũ đều có phản ứng giống nhau, đầu tiên là choáng váng, sau đó kêu lên rằng chính La Đồ và những người khác đã bỏ con nhện đỏ vào trong túi của họ.
Trong chớp mắt, hiện trường trở nên rối loạn, hai bên đều cho rằng là mình đúng và hoàn toàn không xác định được ai đúng ai sai.
Đúng lúc này, Lạc Siêu dẫn theo một nhóm người đi đến và trên tay anh ta còn cầm một cái túi chứa những con nhện đỏ.
Anh ta đến bên cạnh Trần Hùng và nói: "Môn chủ, chúng tôi tìm thấy những con nhện đỏ từ trong nhà của Tiêu Tứ.

Ngoài ra, còn có một số lượng lớn tranh chữ cổ và trong đó có rất nhiều tang vật đã bị cảnh sát lập hồ sơ trước đó.

Đồng thời, ở trong nhà ông ta còn phát hiện ra rất nhiều sợi tóc của phụ nữ.

Chúng tôi đã đưa đi giám định và nghi ngờ rằng Tiêu Tứ đang ngược đãi phụ nữ ".
“Ừ.” Trần Hùng gật đầu.
Mà lúc này Tiêu Tứ cảm thấy vô cùng tức giận: "Trần Hùng, mày đang đổ oan cho tao.

Chính bọn mày đã mang mấy thứ này đến nhà tao đúng không?"

Trần Hùng bình tĩnh nói: "Ông đang nổi giận vì quá xấu hổ sao?"
"Bắt hết tất cả bọn họ lại cho tôi."
"Tao xem bọn mày có dám không."
Hiện tại, rốt cuộc nhóm người Tả Bất Phàm ở bên cạnh không nhịn được nữa mà đi về phía Trần Hùng.
"Môn chủ, phương pháp phá án này của cậu thật sự đã mở mang tầm mắt cho chúng tôi.

Cách mà Thành Cảnh Môn phá án cũng không phải là giống cái cách mà cậu đang làm."
Trần Hùng nhìn về phía Tả Bất Phàm và nói: "Hả? Ý của ông là gì?"
Tả Bất Phàm nói: "Đây là cậu đang đổ oan và hãm hại người ta.

Nếu như trụ sở chính biết chuyện thì cậu không những không giữ được vị trí môn chủ mà còn bị trụ sở chính chất vấn và xử lý nữa."
Trần Hùng nói: "Vậy con mắt nào của ông nhìn thấy tôi đổ oan và hãm hại bọn họ?"
Tưởng Bổn Chiêu ở bên cạnh đi lên phía trước và nói: "Trần Hùng, cậu đừng giả vờ ở đây nữa.

Điều này không phải rất rõ ràng rồi sao.


Cậu và Truy Phong đang hãm hại ông Tứ, cho nên tôi khuyên cậu hãy khiêm tốn một chút và đừng làm mất mặt Thanh Cảnh Môn của chúng ta ở chỗ này.

"
Vẻ mặt của Trần Hùng lập tức tối sầm lại, anh vươn tay và tóm lấy cổ áo của Tưởng Bổn Chiêu: "Ông là người chủ quản của Thanh Cảnh Môn nhưng ông không tin tưởng môn chủ là tôi mà lại tin vào ông chủ của xã hội đen ư? "
“Ông là Tưởng Bổn Chiêu đúng không? Một người chủ quản của Thanh Cảnh Môn như ông thật là không đáng tin cậy một chút nào."
"Ha ha, tao chỉ nói thật mà thôi."
Bốp!
Trần Hùng không có báo trước mà tát một cái vào mặt Tưởng Bổn Chiêu, sức lực rất mạnh khiến ông ta bay cả người ra ngoài.

Sự hung dữ này đột nhiên khiến cho trong lòng tất cả mọi người có mặt ở đây đều run lên.
"Khốn kiếp, tao còn chưa xem sổ sách của bọn mày đâu, cứ ở đó mà lắm mồm đi."
Trần Hùng lắc cổ tay của mình với vẻ mặt khinh thường.
Ở bên kia, Tưởng Bổn Chiêu dùng sức lật một cái bàn ăn lên, vô cùng tức giận và bò dậy: "Trần Hùng, mày đừng tưởng rằng mày là môn chủ thì tao sẽ sợ mày."
Ông ta đứng lên, không chút do dự mà lấy ra một con dao mà bản thân mang theo rồi lao về phía Trần Hùng.
Mọi thứ đã đến tình trạng không chết không dừng.
Nhưng mà, Tưởng Bổn Chiêu này còn chưa tiến lên được hai bước thì Trần Hùng đột nhiên lấy ra một khẩu súng từ thắt lưng của La Đồ ở bên cạnh và bắn một phát vào trán của Tưởng Bổn Chiêu
Pằng!
Một phát súng được bắn ra, máu văn tung tóe, Tưởng Bổn Chiêu ngã xuống đất, cả hiện trường lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều trợn tròn mắt, kể cả Tiêu Tứ và Tả Bất Phàm và đầu óc của tất cả đều trống rỗng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận