Điện Đức Hoàng


Sau đó, Trần Hùng đi theo Diệp Phi và Lạc Siêu đến cửa chính Thanh Cảnh Môn.

Lúc này, cả tổng bộ của Thanh Cảnh Môn đều bị đám côn đồ tỉnh Đông Thành bao vây ba lớp trong ba lớp ngoài, còn thành viên của Thanh Cảnh Môn thì đứng phía sau hàng rào sắt, đề phòng đám côn đồ này cưỡng hành xông vào bên trong hàng rào.

"Thả Ông Tứ ra.

"
"Thả Ông Tứ ra.

"
Đám côn đồ này đều cầm gậy sắt trong tay, không ngừng tấn công lên bên trên hàng rào, trong miệng thốt ra những lời vô cùng thô tục.

Khuôn mặt ai cũng vô cùng dữ tợn, dường như hôm nay nếu Thanh Cảnh Môn còn không thả người, bọn chúng sẽ giết cả Thanh Cảnh Môn không còn chừa lại một mảnh giáp.


Khí thế của đám côn đồ này phải nói là vô cùng kiêu ngạo hống hách, hoàn toàn có thể dùng từ vô pháp vô thiên để hình dung, cộng thêm người của bọn họ đông như vậy, cái gọi là luật pháp không thể thực thi khi mọi người cùng phạm chung một tội, vì thế, cũng không có ai tin Thanh Cảnh Môn có thể bắt được người.

Suy cho cùng, bây giờ ở tổng bộ Thanh Cảnh Môn cũng chỉ có không tới một trăm người.

Còn La Đồ và Trần Bình bây giờ bọn họ đã nhận được tin tức muốn dẫn người mau chóng tới đây, sợ là cũng sẽ bị vây hãm không thoát ra được.

Gậy sắt đập vào bên trang hàng rào sắt tạo ra những âm thanh vô cùng rít tai, không ngừng tấn công vào thần kinh của các thành viên ở Thanh Cảnh Môn.

Lúc này, mỗi thành viên của Thanh Cảnh Môn đều có hơi hoảng loạn, bọn họ không ngờ chuyện này lại trở nên tồi tệ như vậy, nếu như hơn ngàn tên côn đồ của thế giới ngầm đó thật sự liều mạng xông vào đây, như thế hôm nay cả tổng bộ Thanh Cảnh Môn phương bắc e là sẽ bị bọn chúng san thành bình địa.

"Môn chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nhìn cục diện trước mắt, đám người Diệp Phi không biết nên làm thế nào.

Nếu nói đám người Tả Bất Phàm còn ở đây, dựa vào lực lượng của tám chủ quản công lại, có lẽ còn có thể giải tán đám người này trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng bây giờ, tám chủ quản chỉ còn có ba, còn thế lực của đám người Tả Bất Phàm không những không hoàn thành thu nạp và tổ chức biên chế, ngược lại còn cần đám người Truy Phong phái người đi chào hỏi, cho nên Thanh Cảnh Môn bây giờ chính là đang trong thời kỳ yếu nhất.

Hơn nữa, đây chỉ mới là khởi đầu, ngoại trừ đám người bây giờ ra, phía xa vẫn còn thành viên của thế giới ngầm đang ùn ùn kéo tới đây.

"Thả Ông Tứ ra, thả Ông Tứ ra.

"

Âm thanh hô hoán bên ngoài càng lúc càng lớn, âm thanh của gậy sắt đập vào hàng rào cũng ngày một chói tai hơn.

Trần Hùng quả thật có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên là mấy năm qua, Tiêu Tứ vậy mà lại có thể mở rộng thế giới ngầm của ông ta hùng mạnh như thế.

Mặc dù Thanh Cảnh Môn không phải đồn cảnh sát, nhưng nói thế nào cũng là làm việc thay cho chính phủ, một cuộc điện thoại của Tiêu Tứ có thể gọi đến nhiều người bao vây Thanh Cảnh Môn như thế, không thể không bội phục khả năng triệu tập của ông ta.

"Diệp Phi, Lạc Siêu, tôi mặc kệ các người dùng cách gì, cũng phải chống đỡ ở đây mười phút cho tôi.

"
Trần Hùng căn dặn rõ ràng một tiếng, rồi xoay người đi về hướng phòng giam của Thanh Cảnh Môn.

"Môn chủ, cái này?" Mấy người Diệp Phi muốn nói nhưng lại thôi.

"Sao, không làm được à?" Trần Hùng xoay người lại, nở một nụ cười nghiền ngẫm với đám người Diệp Phi.

Đám người Diệp Phi lập tức đứng thẳng người và nói: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.


"
"Ha ha, đừng khiến tôi thất vọng.

"
Trần Hùng mỉm cười, sau đó đi về hướng nhà giam.

Bởi vì bên ngoài bị một đám côn đồ bao vây Thanh Cảnh Môn, lúc này tất cả người ở Thanh Cảnh Môn đều được điều động ra ngoài, đứng thế giằng co với đám côn đồ kia.

Cho nên bên trong tổng bộ, đã không còn thấy bóng dáng người nào của Thanh Cảnh Môn nữa cả.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận