Điện Đức Hoàng


Lương mỗi năm của bọn họ chỉ có mấy trăm triệu, so với năm trăm sáu mươi tỷ này thì tranh đoạt bao nhiêu tiền trong đời đến bao giờ mới có, con số này đối với bọn họ có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
“Môn chủ, toàn bộ số tiền đã bị tịch thu đến Thanh Cảnh Môn ở phía bắc của chúng ta.

Kế tiếp, ngài định phân phát tiền như thế nào? Sẽ tăng lương cho chúng tôi chứ?”
Thực tế, trên đời này không có ai là không yêu tiền.
Ngay cả Truy Phong và La Đồ cũng yêu tiền, nhưng quân tử yêu tiền một cách đúng mực và họ có nguyên tắc riêng.
Trần Hùng ha hả cười nói: “Tôi cũng muốn dùng số tiền này tăng lương cho các anh em.

Thậm chí còn muốn các anh em trực tiếp chia nhau số tiền này, nhưng không phải tôi nói là được.”
Truy Phong và những người khác đều giật mình: “Môn Chủ, tại sao?”
Cuối cùng Trần Hùng cũng hiểu ra điều gì đó.
Biết vì sao Quân Minh Hoàng lại để cho lục đục Thanh Cảnh Môn ở phía bắc kéo dài tới hai năm, bây giờ rốt cuộc anh cũng hiểu ra.
Không hổ danh là Quân Minh Hoàng, nước cờ mà ông ta chơi thật sự không chê vào đâu được.
Thanh Cảnh Môn đúng là đang xa sút, nhưng sau thời gian này, Thanh Cảnh Môn có thể thực sự hoàn toàn thoát khỏi chữ nghèo.

“Đại ca đang nuôi heo!” Trần Hùng cảm khái thở dài, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà không thể tránh khỏi.
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà cổ kính ở Thành phố Minh Thành.
Dưới gốc cây đại thụ màu vàng không biết đã sống mấy trăm năm, Quân Minh Hoàng và Chu Tước ngồi hai bên bàn đá để đánh cờ.
Bảy hoặc tám bước được chơi liên tiếp và mỗi bước của Chu Tước đều bị đánh bại bởi Quân Minh Hoàng và bị áp đảo hoàn toàn.
Kỹ năng đánh cờ của Chu Tước không tồi, cũng là một cao thủ, nhưng mà ở trước mặt Quân Minh Hoàng đại ca của Thanh Cảnh Môn, thật sự là bị thua thê thảm.

“Hừ, không được, ông nội, ông chỉ biết bắt nạt người ta.”
Chu Tước vỗ vỗ mặt bàn đá đứng dậy, khoanh tay trước ngực vẻ mặt tức giận.
Chu Tước là một trong môn chủ bốn phía của Thanh Cảnh Môn, cũng là cháu gái của Quân Minh Hoàng và có quyền lực lớn trong Thanh Cảnh Môn.
Từ lâu Chu Tước đã thể hiện sự lạnh lùng cao sang bên ngoài, thậm chí nhiều người còn gọi Chu Tước là tảng băng sau lưng nhưng chỉ trước mặt ông nội, cô nàng mới tỏ ra ngây thơ và dễ thương như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cháu gái, Quân Minh Hoàng cười ha ha.
“Bàn cờ này như đánh trận vậy.

Cháu phải sử dụng hết sức mình.


Đó là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ của cháu, đồng thời cũng là sự tôn trọng lớn nhất dành cho chính cháu.”
“Vậy nên Chu Tước à, muốn để ông nhường cháu là điều không thể.”
“Và cách cháu ném cờ khi cháu thua, nhìn không có phong thái gì cả”
Chu Tước nhếch miệng với vẻ mặt bất mãn: “Ông ơi, ông đã là người chơi giỏi còn khoe khoang.

Lúc đầu cháu đã nói sẽ không chơi cờ với ông.

Ông kéo cháu thì cháu phải chơi.

Bây giờ cháu lại chơi thua như thế này.

Ông đến để cười nhạo cháu.”
“Haha, tài nghệ không bằng còn trách người ta.”
“Hừ!”
Chu Tước quay đầu sang một bên, rất tức giận.
Lúc này, Thanh Long từ ngoài cửa bước vào với một đống tài liệu, vừa nhìn thấy bộ dạng tức giận của Chu Tước, lúc đó ông ta mới bật cười.
“A, Chu Tước, em bị sao vậy? Ông cụ lại bắt nạt em à?”,
Nhìn thấy Thanh Long đi vào, Chu Tước lập tức bỏ đi bộ dạng vừa rồi, trở lại vẻ lạnh lùng cao ngạo lúc ban đầu: “Cút!”
“Ha ha.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận