Điện Đức Hoàng


Ông Mộng Lan trả lời: “Nghiêm Hưng Đằng, nếu anh đã không biết về món đồ đó thì chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
“Không, chúng ta nhất định phải nói.”
Nghiêm Hưng Đằng vô cùng dứt khoát: “Mộng Lan, em nhất định phải nói rõ chuyện này cho anh, như vậy anh mới biết mình rốt cuộc có thể giúp được hay không.”
“Vậy…được rồi.”
Ông Mộng Lan sắp xếp lại từ ngữ, nói: “Em nghe cha nói đó là một con dao găm, hình như tên là Long Khuyết gì đấy.”
“Long Khuyết!” Nghiêm Hưng Đằng ngẩn người: “Thứ em nói tới chính là con dao Long Khuyết mà cha anh dùng để điêu khắc tượng gỗ sao?”
“Đúng.” Ông Mộng Lan gật đầu nói: “Nghe nói, con dao Long Khuyết này là một món thần binh, chém sắt như chém bùn, bất khả chiến bại.

Chú Nghiêm trong một dịp tình cờ, may mắn có được nó từ chỗ một bậc thầy điêu khắc gỗ đức cao vọng trọng.


Đối với một người luyện võ, món đồ này là thần binh lợi khí, có nó trong tay, lực chiến đấu tăng lên rất nhiều.

Song, chú Nghiêm lại là người không thích võ thuật mà lại yêu thích các loại nghệ thuật điêu khắc, bởi thế chú ấy vẫn luôn dùng con dao Long Khuyết đó để điêu khắc.”
“Mà em còn nghe nói, năm đó Nhậm Thiên Thanh từng tìm tới cha anh dò hỏi chuyện về dao Long Khuyết, muốn có được nó nhưng lại bị từ chối.

Sau đó, cũng vì tìm kiếm con dao găm này mà anh ta bắt tay với bốn gia tộc lớn, tiêu diệt cả nhà họ Nghiêm,.”
Nói tới đây, Ông Mộng Lan kéo tay Nghiêm Hưng Đằng: “Nghiêm Hưng Đằng, em nghe cha em nói, Nhậm Thiên Thanh, kẻ hại chết cả nhà anh năm đó là một người vô cùng lợi hại, hiện giờ dù là cha em cũng chưa chắc là đối thủ của anh ta.

Hơn nữa, trong tay Nhậm Thiên Thanh còn có một thanh trường đao, cũng là một món thần binh lợi khí, chỉ có dao Long Khuyết mới đủ khả năng đối phó với nó.”
“Nghiêm Hưng Đằng, anh hiểu ý của em chứ?”
Nghiêm Hưng Đằng im lặng hồi lâu, nhưng cuối cùng, vẻ mặt anh ta chỉ tràn đầy khổ sở: “Mộng Lan, nếu năm đó cha anh đưa anh món đồ đó, nhất định anh sẽ lấy nó ra.”
“Nhưng quả thật trong tay anh không có…”
Ông Mộng Lan không chớp mắt, nhìn chằm chằm Nghiêm Hưng Đằng, cô ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng đến cuối cùng cũng không hỏi gì nữa.
“Không có thì không có, anh yên tâm đi Nghiêm Hưng Đằng, nhất định cha em sẽ báo thù cho nhà họ Nghiêm.”
“Ừ.”
Nghiêm Hưng Đằng nặng nề gât đầu: “Chúng ta còn đi hồ sen nữa không?”

Ông Mộng Lan lắc đầu: “Giờ cũng muộn rồi, mấy ngày nay anh vẫn chưa nghỉ ngơi gì, em chuẩn bị phòng cho anh rồi, hay là anh đi nghỉ ngơi trước đi.”
Nghiêm Hưng Đằng ngẩn người, nói: “Cũng được.”
Ông Mộng Lan kéo tay Nghiêm Hưng Đằng, nói: “Cố gắng ngủ một giấc thật ngon, ổn định tinh thần.”
“Ừ.”
Màn đêm buông xuống, trời đã tối hẳn.

Sau khi tắm xong, Nghiêm Hưng Đằng về phòng của mình, anh ta lật qua lật lại nhưng không sao ngủ được.
Lúc trước, anh ta cũng biết trong tay cha của mình có một con dao Long Khuyết, hơn nữa anh ta còn từng nghịch con dao này rồi, nó thật sự vô cùng sắc bén, thậm chí để rất xa cũng có thể cảm nhận được độ sắc bén của lưỡi dao.
Cha anh ta vô cùng để ý tới con dao này.

Lúc ấy, khi Nghiêm Hưng Đằng nghịch con dao này, còn bị cha anh ta dạy dỗ một trận.
Nếu như nó ở trong tay anh ta, chắc chắn anh ta đã đưa ra từ lâu rồi.


Hiện giờ, Nghiêm Hưng Đằng chẳng còn gì, cũng chỉ còn có thể dựa dẫm vào ông bố vợ tương lai kia.
Nếu thật sự Ông Đại Hùng có thể dùng con dao Long Khuyết này để báo thù cho nhà họ Nghiêm, Nghiêm Hưng Đằng cầu còn không được.
Nhưng, thật sự anh ta không có!
“Đúng rồi, cái hộp kia.”
Nghiêm Hưng Đằng chợt nghĩ tới cái gì đó, soạt một cái đứng dậy khỏi giường.

Năm đó, lúc nhà họ Nghiêm bị tiêu diệt, cha anh ta từng giao cho anh ta một chiếc hộp, dặn dò anh ta tới khi an toàn tuyệt đối rồi thì mới được mở cái hộp đó ra.
Nhưng tình hình lúc đó quá gấp gáp, lúc Nghiêm Hưng Đằng rời đi không hề mang chiếc hộp đó theo mà giấu ở bên trong trang viên Phỉ Thúy, chuẩn bị sau này sẽ quay lại lấy nó sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận