Điện Đức Hoàng


“Xem ra, anh thật sự biết hết rồi.


Giờ phút này, Ông Mộng Lan cũng hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ và ngụy trang của mình, cô ta bước tới trước mặt Nghiêm Hưng Đằng, tát một cái thật mạnh vào má Nghiêm Hưng Đằng: “Nghiêm Hưng Đằng, nếu như anh đã biết, vậy tôi cũng không cần giả vờ nữa.


“Với cái bộ dạng thảm hại hiện giờ của anh, tôi đây sẽ gả cho anh sao?”
“Lại còn muốn cha tôi trả thù cho nhà họ Nghiêm thay anh, anh cứ ở đây mà mơ tưởng viển vông đi.


‘Nhớ tới lúc chiều, anh kéo tay của tôi, giờ tôi chỉ muốn cắt từng miếng thịt trên cái móng heo đấy của anh xuống.



Nói xong, Ông Mộng Lan còn thấy chưa hả giận, lại thêm một bạt tai giáng xuống mặt Nghiêm Hưng Đằng: “Nói mau, con dao găm của cha anh, Nghiêm Vân, đang ở đâu?”
Không từ ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng hiện giờ của Nghiêm Hưng Đằng, thậm chí anh ta còn có cảm giác tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.

Chuyện thê thảm, đau thương nhất của đời người cũng chỉ đến thế mà thôi.

Có lẽ kiếp trước, Nghiêm Hưng Đằng chính là một tên xấu xa đã hủy diệt thế giới, vậy nên kiếp này anh ta mới phải trải qua một cuộc sống đau khổ, thê thảm tới vậy.

Đầu tiên là cả nhà bị giết, một thân một mình lưu lạc xứ người, không dám quay về tham gia lễ truy điệu.

Khó khăn lắm anh ta mới quay lại, nhưng lại bị người mà mình yêu thương nhất phản bội, nỗi đau này thật sự không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

“Tôi không biết dao Long Khuyết gì đó, dù cho tôi thật sự có nó, tôi cũng sẽ không đưa cho cô.


Chát…lại thêm một cái tát điếng người giáng xuống mặt Nghiêm Hưng Đằng, lúc này, Nghiêm Hưng Đằng bị tát văng đi vài mét.

Nỗi đau thể xác không thể nào sánh nổi với nỗi đau khắc cốt ghi tâm trong lòng anh ta.

Nỗi tuyệt vọng đã tràn ngập trái tim của Nghiêm Hưng Đằng.

“Ông Mộng Lan, con đang làm cái gì thế?”
Đúng lúc này, giọng nói của Ông Đại Hùng bất chợt vang lên cách đó không xa, khi nhìn thấy cảnh Ông Mộng Lan tát Nghiêm Hưng Đằng ngã ra đất, hai mày Ông Đại Hùng nháy mắt nhíu chặt lại.

“Cháu trai yêu quý, mau dậy đi, con gái của chú kiêu căng ngạo mạn quen rồi, cháu đừng để trong lòng.



Nhưng Ông Đại Hùng lại bị Nghiêm Hưng Đằng đẩy tay ra, anh ta lảo đảo đứng dậy, vẻ mặt đầy giận dữ, hận thù nhìn Ông Đại Hùng ở phía đối diện: “Ông Đại Hùng, đừng giả vờ đóng kịch nữa.


Vẻ mặt Ông Đại Hùng trở nên u ám, giọng nói của Hoàng Dương vang lên phía sau lưng ông ta: “Thầy, không cần diễn nữa đâu, tên vô dụng này đã biết hết rồi.


“Khốn nạn!”
Ông Đại Hùng giận tím mặt, xoay người cho Hoàng Dương một bạt tai, ngay sau đó Ông Mộng Lan cũng phải nhận một cái bạt tai.

“Đồ chó này, đã bảo cậu đừng xuất hiện vào thời gian này rồi, cậu chạy tới đây làm gì?”
“Cha, dù sao thì tên vô dụng này cũng nhìn thấy hết rồi, cha mắng Hoàng Dương cũng chẳng có ích gì.


Ông Mộng Lan đưa tay ôm má, vẻ mặt đầy căm tức.


Nếu đã bị vạch trần, vậy thì Ông Đại Hùng cũng không cần tiếp tục ra vẻ hiền lành tốt bụng nữa.

Khi ông ta quay lại nhìn Nghiêm Hưng Đằng, khuôn mặt của ông ta đã trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Nghiêm Hưng Đằng, nể tình tôi với cha cậu, Nghiêm Vân, cũng coi như là bạn bè, cậu mau giao dao Long Khuyết ra, tôi có thể tha cho cậu một mạng.


“Haha…hahahaha…”
Nghiêm Hưng Đằng cười, ha ha cười lớn, nụ cười thật thê lương.

Có lẽ đám người nhà họ Ông này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho cái gọi là lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú.

Lúc này, Nghiêm Hưng Đằng đã chẳng còn gì lưu luyến với cuộc sống, mà khi một người ngay đến cái chết cũng không sợ thì trên thế giới này còn thứ gì có thể làm người đó sợ hãi nữa?
“Ông Đại Hùng, năm đó nếu không nhờ cha tôi giúp ông vượt qua cửa ải khó khăn thì làm sao ông có thể có được ngày hôm nay?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận