Mãi cho tới một lúc lâu sau, tâm trạng Trần Hùng mới bình phục lại một chút, nhưng trong đầu anh vẫn hiện lên cảnh tượng của cơn ác mộng đó, mãi không xua tan đi được.
“Tại sao lại như vậy?”
Trần Hùng tự lẩm bẩm một mình, anh hoàn toàn không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Anh dậy đi vào nhà tắm, sau đó bơm đầy một chậu rửa mặt toàn nước lạnh, rồi vùi đầu mình vào trong bồn rửa mặt đó.
Anh muốn dùng cách này để khiến mình tỉnh táo hơn, mãi cho tới khi cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, anh mới từ từ ngẩng đầu lên.
Nhìn mình trong gương, Trần Hùng lần đầu tiên cảm thấy anh lại xa lạ đến vậy.
Khuôn mặt hung hăng của người máu trong giấc mơ lại hiện trong đầu anh.
“Là bởi vì máu trong người mình sao?”
Trần Hùng quay người, nhìn bức tường bị mình đấm xuyên qua, trong mắt anh càng kinh hoàng hơn.
Trần Hùng có bản lĩnh một đấm đấm thủng cả tường, nhưng kiểu một đấm đấm được ngay như này thì rất khó.
Đấm xuyên qua nhưng không làm đổ hết, điều này cũng giống như khi xây một hàng mạt chược, muốn đẩy xuống hết thì đơn giản, nhưng muốn rút một miếng ra từ trong đó lại rất khó, nó yêu cầu bạn phải có tốc độ nhanh nhạy và sức mạnh không hề nhỏ.
Tường bị thủng nhưng không hề đổ vỡ, sức mạnh này quá đỗi khác lạ, Trần Hùng dù đã tỉnh táo nhưng chưa chắc đã làm được.
Thế nhưng một đấm trong giấc mơ anh lại làm được.
Điều này nói lên điều gì?
Nó chứng tỏ một đấm vừa nãy của Trần Hùng đã vượt qua giới hạn của bản thân anh.
Cảm giác giống y như lần đấu với Thái Tuế.
Trần Hùng dựa vào máu trong người mình, khiến sức chiến đầu của mình được nâng lên, cuối cùng giết được Thái Tuế.
Nhưng lúc đó, trạng thái của Trần Hùng vẫn kiểm soát được.
Nhưng tối nay, Trần Hùng cảm thấy mình đã có cảm giác mất khống chế rồi.
“Tại sao lại như vậy?”
Anh dùng tay ôm lấy đầu mình, cảm thấy mọi thứ trước mắt thật mờ ảo.
Hơn nữa, những chuyện xảy ra trong hai ngày nay cũng khiến Trần Hùng cảm thấy nguy hiểm, cơ thể anh giống như có một con ác quỷ ở bên trong, nó đang dần dần chui ra.
Anh quay về phòng ngủ, cầm điện thoại lên.
Có lúc thế giới sẽ thần kỳ như vậy, giống như mọi thứ chúng ta đã trải qua trong cuộc sống, mình vừa cầm điện thoại lên gọi cho người khác thì đối phương lại gọi tới cho mình trước.
Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Trần Hùng giật nảy mình.
Anh lập tức ấn nút nghe máy: “Tiến sĩ Mark.
”
“Anh Trần Hùng tôn kính, bên phía các anh bây giờ chắc đã là nửa đêm rồi, rất xin lỗi vì muộn như này mà còn làm phiền anh, mong anh tha thứ cho sự đường đột này của tôi.
”
Trần Hùng vội vàng trả lời: “Không, tiến sĩ Mark, ông không làm phiền tôi, tôi đang định gọi điện cho ông đây.
”.