“Dù cho cậu ta là môn chủ của Thanh Cảnh Môn đi chăng nữa mà không có chứng cứ, vậy thì cũng không thể nào làm được gì Thẩm Dương Thạnh và Mạnh Nhất Hạ đâu.
”
Triệu Hiền Quyên im lặng, lòng cô bỗng nhiên lại căng thẳng vô cùng, hiện giờ nhà họ Triệu cô đang được Trần Hùng giúp đỡ nên càng lúc càng đi vào quỹ đạo rồi, cô cũng muốn cố gắng góp một phần sức lực trong chuyện này vì Nghiêm Hưng Đằng, ấy thế nhưng nhà họ Triệu vẫn không đủ để chen miệng vào cuộc tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành.
Cô chỉ có thể đành chịu, bất lực nhìn mọi thứ được quyết định như thế mà thôi.
Lúc này, buổi tuyển cử chính thức bắt đầu.
Giống y như những gì Triệu Bách Xương dự đoán, toàn bộ buổi tuyển cử đều bị đám người Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh không chế hết thảy, cả quá trình bầu chọn chỉ giằng co gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng tỷ lệ bầu chọn có đến gần chính phần mười là ủng hộ Mạnh Nhất Hạ trở thành hội trưởng Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành.
Còn Thẩm Dương Thạnh thì trở thành phó hội trưởng, ngoài ra mười lăm người quản lý khác cũng có tới mười một người đều là mấy người thân cận đám người Mạnh Nhất Hạ.
Như vậy đại cục của buổi tuyển cử ở Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành đã được định.
Hơn một trăm gia tộc có tiếng và những người đại diện xí nghiệp vỗ tay, nhiệt liệt chúc mừng Mạnh Nhất Hạ chính thức được bầu chọn lên chức hội trưởng Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành.
Lúc này, Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh đứng ở phía sau hậu trường, bọn họ đã chỉnh trang lại trang phục, điều chỉnh lại trạng thái và chuẩn bị xong bài diễn thuyết để lên sân khấu.
Có thể nói, lúc này Mạnh Nhất Hạ vô cùng đắc ý, mặc dù tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của ông ta, nhưng khi khoảnh khắc nó thật sự đến, ông ta vẫn không thể nào che giấu được sự kích lòng trong lòng mình.
Hai năm trước, mặc dù ông ta vẫn luôn ngồi trên vị trí hội trưởng hiệp hội thương nhân, nhưng đó chỉ là một vị trí quản lý mà thôi, hơn nữa còn không danh chính ngôn thuận.
Nhưng hôm nay, cuối cùng ông ta đã có thể danh chính ngôn thuận mà trở thành hội trưởng của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành rồi, dù là ai khác, chắc chắn cũng sẽ vô cùng kích động như thế này thôi.
Nhưng từ khi bắt đầu cho đến hiện tại Thẩm Dương Thạnh đứng kế bên ông ta vẫn luôn rất căng thẳng, trong lòng ông ta luôn có một dự cảm chẳng lành, sợ rằng giữa chừng sẽ xuất hiện sự hỗn loạn gì đó.
“Ông Mạnh này, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ, trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy không ổn chút nào.
” Trước khi lên sân khấu, Thẩm Dương Thạnh lại hỏi câu hỏi này một lần nữa.
Ông ta cũng giống như Triệu Hiền Quyên, một câu hỏi nhưng cứ hỏi liên tục tới lui rất nhiều lần.
Mạnh Nhất Hạ rõ ràng là đã bị Thẩm Dương Thạnh hỏi đến mất hết kiên nhẫn: “Này ông Trần, trước đây ông không phải người không có can đảm thế này, sao hôm nay lại trông sợ hãi như vậy chứ?”
Thẩm Dương Thạnh lắc đầu: “Không phải là do tôi sợ, chỉ là luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra, dù sao thì! ”
“Tôi thấy ông chỉ là đang buồn lo vô cớ thôi đấy.
” Mạnh Nhất Hạ liếc mắt nhìn Thẩm Dương Thạnh một cái rồi nói tiếp: “Dù ông không tin tôi đi chăng nữa, vậy chẳng lẽ ông cũng không tin tưởng cả Nhậm thủ lĩnh luôn à?”
“Đây là do Nhậm thủ lĩnh đích thân ra tay, giết chết Nguyễn Kiền Bá và Nguyễn Đại, mặt khác thì tất cả chứng cứ ở bên nhà họ Nguyễn kia cũng đều bị chúng ta khống chế và tiêu hủy hết cả rồi, dù tên Nghiêm Hưng Đằng kia vẫn còn sống thì có sao đâu chứ, ngay cả Trần Hùng - môn chủ Thanh Cảnh Môn biết được thì làm được gì nữa, bọn họ không thể lấy được bất kỳ chứng cứ nào nên chẳng thể nhắm vào chúng ta được đâu.
”
“Ngoài ra, sau ngày hôm nay hai chúng ta sẽ chính thức đá nhà họ Nghiêm ra khỏi Hiệp hội thương nhân rồi, tiếp theo đó cả Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành sẽ nằm trong tay của hai người chúng ta, nhà họ Nghiêm bị tiêu diệt rồi cậu còn lo lắng cái gì?”
“Cuối cùng, ông cũng đừng quên hiện giờ ai là người chống đỡ sau lưng mình!”.