Sau khi giọng nói đó vang lên, tất cả hội trường lớn đều chìm vào trong yên lặng khoảng năm sáu giây.
Tất cả mọi người đều vô thức dừng cuộc nói chuyện, sau đó quay người và nhìn về phía cửa ra vào.
Nghiêm Hưng Đằng là cậu cả của nhà họ Nghiêm - gia tộc đứng đầu của tỉnh Đông Thành ngày xưa, từng vô cùng nổi tiếng ở tỉnh Đông Thành.
Hơn nữa sau khi tốt nghiệp anh ta còn vào thẳng công ty của gia tộc mình.
Với thân phận con trai của chủ tịch, anh ta đã xử lý các công việc kinh doanh của công ty, cho nên rất nhiều người ở nơi này đều từng quen biết anh ta.
Bây giờ đã là hai năm trôi qua, mặc dù Nghiêm Hưng Đằng đã không còn vẻ nhiệt huyết như ngày xưa nữa nhưng dáng vẻ của anh vẫn không có thay đổi gì quá lớn, cho nên đa số những người ở đây đều nhận ra Nghiêm Hưng Đằng.
Sau khi im lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi là hết trận kinh hô này đến kinh hô khác, phản ứng ngạc nhiên của một vài người ở đây không thua kém gì sự ngạc nhiên vừa nãy của Thẩm Dương Thạnh.
“Nghiêm Hưng Đằng, anh ta là Nghiêm Hưng Đằng, sao anh ta còn sống vậy?”
“Thật không thể tin được, con trai chủ tịch của nhà họ Nghiêm vẫn còn sống.
Hơn nữa anh ta còn xuất hiện ở trong đại hội tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành, anh ta đến đây làm gì vậy?”
“Nghiêm Hưng Đằng quay trở lại là muốn thay nhà họ Nghiêm lấy lại vị trí chủ tịch Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành sao? Cái người Nghiêm Hưng Đằng này làm như thế nào đây?”
“Thật là đột ngột quá, chẳng phải người của nhà họ Nghiêm đã chết hết rồi sao? Sao lại có cái người Nghiêm Hưng Đằng này?”
Vào giây phút này đủ mọi âm thanh vang khắp hội trường lớn, có người hoàn toàn không dám tin, có người lại bất bình giùm cho nhà họ Nghiêm, còn có người cảm thấy tức giận trước sự xuất hiện của Nghiêm Hưng Đằng.
Đồng thời cũng có rất nhiều người ôm cảm xúc xem kịch vui, bởi vì bọn họ biết Nghiêm Hưng Đằng xuất hiện vào giây phút quan trọng này nên chắc chắn sẽ không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra, tiếp theo đó là có trò hay để xem rồi.
“Nghiêm Hưng Đằng.”
Triệu Hiền Quyên cũng nhìn về phía cửa vào mà không hề chớp mắt, khi cô ấy nhìn thấy Nghiêm Hưng Đằng bước từng bước đi từ bên ngoài vào, trong lòng cô ấy vô cùng phấn khích và kích động, đồng thời cũng cảm thấy hơi hoảng sợ bất an.
Mà Triệu Bách Xương đứng ở một bên cũng liên tục than thờ mà nói: “Cậu ta không nên đến đây, thật sự không nên.”
Sự lo lắng của Triệu Bách Xương nhất định là có nguyên do, bởi ngày hôm nay đám người Mạnh Tứ Hảo đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ rồi.
Nhất định bọn họ đã tính toán ổn thoả để đạt được vị trí chủ tịch Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành.
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng trong hội trường này bọn họ đã điều động hàng trăm người có năng lực, một khi xảy ra bất kỳ chuyện gì thì những người này chắc chắn sẽ xông đến làm khó dễ Nghiêm Hưng Đằng trước tiên.
Đến khi đó rất có thể Nghiêm Hưng Đằng sẽ phải chỉ đến được mà không về được.
Lúc này trên bục chủ tịch, khi Mạnh Nhất Hạ nhìn thấy Nghiêm Hưng Đằng, gương mặt đầy thịt của ông ta cũng co thắt lại.
Lúc đầu ông ta còn tưởng rằng ngày hôm nay Nghiêm Hưng Đằng sẽ không dám đến đây, bởi vì ông ta tin đám người Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng chưa tìm thấy bất kỳ chứng cứ nào về chuyện bốn gia tộc lớn hãm hại nhà họ Nghiêm ngày xưa.
Nhưng bây giờ ông ta đã tính toán sai rồi.
Nhưng sau khi hoảng sợ trong chốc lát, Mạnh Nhất Hạ đã nhanh chóng hồi phục lại sự bình tĩnh như lúc đầu.
Theo như ông ta nhìn thấy, cho dù bây giờ Nghiêm Hưng Đằng có xuất hiện thì anh ta cũng không có bất kỳ sự đe doạ nào, đối phương cũng chỉ muốn đến để mất cả chì lẫn chài mà thôi.
Nhưng bây giờ toàn bộ Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông đều được định đoạt bởi Mạnh Nhất Hạ ông ta.
Lúc này Nghiêm Hưng Đằng đang bước từng bước đến trước bục chủ tịch, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía anh ta.
Trong đầu Nghiêm Hưng Đằng toàn hiện lên hình ảnh bốn gia tộc lớn hãm hại nhà họ Nghiêm anh ta năm xưa.
Kẻ thù gặp nhau, ngọn lửa giận dữ đã cháy hừng hực trong lồng ngực của anh ta..