Nhậm Thiên Thanh gặp chiêu sát chiêu, đánh trả qua lại.
Mà ngay lúc này, anh phát hiện khi Hắc Vô Thường ra chiêu, dường như để lộ ra một chút sơ hở, ngay sau đó chút sơ hở này liền bị Nhậm Thiên Thanh liên tiếp khuếch đại, cuối cùng, anh chớp được thời cơ, dùng Kim Hoàn trong tay chọc thủng đường đao dày đặc của Hắc Vô Thường, một đao cắt ngang.
Keng!
Một tiếng giòn giã vang lên, đao trong tay Hắc Vô Thường bị Nhậm Thiên Thanh chém bay, mà Nhậm Thiên Thanh vẫn chưa dừng lại, đao Kim Hoàn trong tay thẳng tiến đến ngực Hắc Vô Thường.
Song, khi Hắc Vô Thường chứng kiến cảnh này lại chẳng mảy may hoảng hốt, ngược lại khóe miệng anh ta còn vẽ lên một nụ cười tà ác.
“Không đúng.
”
Nhậm Thiên Thanh cảm nhận được tình huống có chút không đúng lắm, nhưng khi anh ta phát hiện ra tất thảy này, dường như đã muộn rồi.
Phập, mũi đao Kim Hoàn đâm vào trong ngực Hắc Vô Thường, đâm không hẳn là sâu, bởi lẽ Hắc Vô Thường đã sớm có chuẩn bị chịu một đao này, vậy nên lúc này bắp thịt trên lồng ngực anh ta co chặt lại toàn bộ, ngăn trở lực đánh vào của đao Kim Hoàn trên diện rộng.
Mà cùng thời điểm Hắc Vô Thường chịu một đao này, anh ta đã chìa hai tay của mình ra, một phát bắt được lưỡi đao của đao Kim Hoàn.
Nhậm Thiên Thanh theo bản năng muốn rút ra, nhưng lại phát hiện sức lực đối phương lớn cực kì, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể rút đao Kim Hoàn về.
Vút!
Một âm thanh xé gió lao tới, một giây sau, Nhậm Thiên Thanh cảm thấy cổ mình mát lạnh.
Có chút máu tươi chảy ra từ cổ Nhậm Thiên Thanh, một thanh đao lạnh lẽo đã gác trên cổ anh ta.
truyện ngôn tình
Mà thanh đao lạnh lẽo này, chính là thanh đao trong tay Bạch Vô Thường.
Đây chính là sự ăn ý khi Hắc Bạch Vô Thường phối hợp tác chiến, Hắc Vô Thường cố tình để lộ sơ hở cho Nhậm Thiên Thanh tấn công, còn Bạch Vô Thường lại nhân cơ hội này đánh thẳng vào sào huyệt địch, một đao nhằm vào cổ Nhậm Thiên Thanh, khi Nhậm Thiên Thanh phản ứng được thì đã quá muộn.
“Anh thua rồi.
”
Thanh âm xa xôi của Bạch Vô Thường vang lên bên tai Nhậm Thiên Thanh: “Nếu không phải tỷ thí, một đao này của tôi đã chặt rơi đầu anh rồi.
”
Mà lúc này, Hắc Vô Thường cũng buông hai tay đang giữ đao Kim Hoàn của Nhậm Thiên Thanh xuống, vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm anh ta: “Ha ha ha, anh không phải đối thủ của chúng tôi.
”
Nhậm Thiên Thanh rút đao về, sau đó bỏ chuôi đao xuống, đâm đao Kim Hoàn xuống đất.
“Quỳ xuống!”
Giọng nói xa xăm của Bạch Vô Thường bên cạnh lại vang lên, lần này Nhậm Thiên Thanh không còn do dự nữa, phịch một tiếng quỳ xuống trước bàn của Trần Kỳ Lâm.
Trần Kỳ Lâm đang vẽ tranh, sau đó khoát khoát tay, Hắc Bạch Vô Thường lại lần nữa lùi về bên cạnh anh ta.
“Nhậm Thiên Thanh, tôi không lừa anh chứ, cái gọi là hạng ba này của anh, không đáng là gì hết.
”
“Ngay cả Hắc Bạch Vô Thường anh cũng đánh không lại, mà cao thủ dưới trướng tôi giống Hắc Bạch Vô Thường đây vẫn còn cả đống, anh, nhiều lắm chỉ xếp trên hàng trung.
”
Nhậm Thiên Thanh chưa từng bị người ta xem thường thế này, nếu như trước đây có người dám nói như vậy với anh ta, nói không chừng Nhậm Thiên Thanh đã dùng đao trong tay chém rơi đầu đối phương rồi.
Nhưng Nhậm Thiên Thanh lúc này đã không còn tính tình kia nữa, mỗi một cao thủ đều có một niềm kiêu hãnh, niềm kiêu hãnh này đã giúp anh ta có thể cao cao tại thượng không màng tất thảy.
Thế nhưng, một khi niềm kiêu hãnh này bị người ta đạp đổ, cái danh cao thủ này sẽ giống như bóng cao su bị xì hơi vậy, thu lại sự bành trướng của mình, nhận rõ sự thật.
Mà Nhậm Thiên Thanh lúc này chính là một quả bóng bị xì hơi, bởi vì chính tại khi nãy, anh ta đã bại bởi Hắc Bạch Vô Thường, cũng như giống như Bạch Vô Thường nói, nếu như đó không phải một trận tỷ thí, đối phương đã một đao chém rơi đầu anh ta rồi.
.