Điện Đức Hoàng


Nếu không thì họ cũng không để cục diện rối rắm ở miền Bắc kéo dài tận hơn hai năm, sau đó thông qua phương thức này kiếm được đầy đủ chậu bát.

“Tài sản của bốn gia tộc lớn nhất thuộc về anh em của tôi, vì vậy vốn dĩ phải được trả lại cho nhà họ nam, Thanh Long, nếu như ông dám có ý định muốn chia tài sản của bốn gia tộc lớn đó thì ông nên sớm từ bỏ ý định đó đi.


Lần trước mười mấy nghìn tỷ của Tiêu Tứ và Tà bất phàm đã bị đám Thanh Long tìm lấy, Trần Hùng lại còn rất khó chịu, lại còn như bây giờ, ông ta lại đến một lần nữa, đổi lại là ai cũng không muốn cho ông ta chút mặt mũi nào.

Đừng nhìn Thanh Long ngày thường làm việc bình tĩnh trầm mặc như vậy, nhưng trên thực tế, ông ta cũng là một kẻ vô liêm sỉ.

Nhưng Thanh Long ông ta cũng chỉ thể hiện sự vô liêm sỉ này trước mặt bạn bè mà thôi.


“Trần Hùng, chuyện này không thể trông cậy vào tôi, tôi cũng nghe mệnh lệnh của cấp trên mà làm theo thôi, hơn nữa bây giờ anh phải tuân theo nhiệm vụ của Thanh Cảnh Môn.


Thanh Long đặt tay lên vai Trần Hùng như một tên lưu manh lâu năm.

“Nhưng, chuyện Thanh Cảnh Môn chúng tôi làm tuyệt đối không được lộn xộn, gia tài của bốn gia tộc lớn chúng tôi cũng đã kết hợp với bên phía chính phủ để tính toán rồi, tổng cộng là 45 triệu tỷ, trong đó đó 18 triệu tỷ thuộc về nhà họ Nam, 18 triệu tỷ này, chúng tôi sẽ đưa cho người anh em của anh không thiếu một xu.


“Còn 27 triệu tỷ còn lại, đó là tài sản của bốn gia tộc lớn và là tiền họ kiếm được trong vòng hai năm qua, cho nên chúng tôi sẽ tịch thu số tiền này theo tỷ lệ nhất định của chính phủ.


“Đi theo ông nội nhà ông luôn đi.


Trần Hùng không nhịn được dùng chân đá Thanh Long, mắng mỏ: “Các người đúng là giỏi tính toán, hai năm nay thẳng tay khiến cho phương Bắc hỗn loạn, cuối cùng kiếm được hai mấy triệu tỷ, cả Thanh Cảnh Môn này giàu có đến nổi chảy dầu như vậy sao?”
“Còn tôi thì sao, làm việc ở đây bao nhiêu lâu mệt mỏi như vậy, cuối cùng mọi lợi thế đều do các người chiếm giữ sao?”
“Người anh em, cậu cũng không phải dạng thiếu tiền.


” Thanh Long nhíu mắt nói: “Ngoài ra, chúng tôi cũng đã xin tăng lương cho cậu rồi, xem ra khoảng thời gian này cậu đã có công trong việc tiêu giệt được Tiêu Tứ và bốn gia tộc lớn, tăng lương của cậu lên 18 tỷ một năm thì thế nào?”
Nếu điều kiện cho phép, Trần Hùng lúc này thật sự chỉ hận không thể đấm vào đầu Thanh Long một đấm, anh đã từng thấy người vô liêm sỉ nhưng từ xưa đến nay chưa gặp người nào mặt dày không biết xấu hổ như tên này.

Thanh Long cười nói: “Chuyện này đã khá tốt rồi, cậu xem tôi làm việc nhiều năm như thế lương hàng năm cũng chỉ có một tỷ tám.

Cậu còn mạnh hơn cả tôi đấy, tăng lương cũng xem như coi trọng cậu rồi, làm việc cho tốt vào, tổ chức sẽ không ngược đãi cậu đâu.


Trần Hùng: “?”
Thanh Long: “Ngoài ra, lần này tôi đến đây, còn có một vài lời muốn nói với cậu, vốn dĩ, ông ấy bảo làm môn chủ của Thanh Cảnh Môn là tưởng rằng lúc tranh chấp với nhà họ Trần anh có thể giúp một chút.


“Nhưng bây giờ mối quan hệ với các vị trưởng lão càng lúc càng căng thẳng, lại thêm việc các nhân vật trong phía chính phủ cản trở từ bên trong, khiến cho tứ phía đều là kẻ thù, rồi cà với mối bất hòa trước đây của cậu với Long Đình Quang, cho nên những chuyện tôi muốn nói với cậu là sau này những chuyện cậu làm phải cẩn trọng một chút.



Thanh Long nói xa nói gần như vậy, Trần Hùng không hiểu được ông ta muốn nói gì, anh cười lạnh một tiếng nói: “Nói trắng ra chính là lúc tôi đánh nhau với nhà họ Trần, các người không cho phép tôi điều động sức mạnh của Thanh Cảnh Môn, Thanh Cảnh Môn của các người, phải bảo vệ tính trung lập?”
Thanh Long nhún vai: “Đại khái là ý đó.


Trần Hùng hít một hơi thật sâu nói: “Vậy ông cũng đem những lời ông muốn nói về luôn đi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận