Trần Kỳ Lâm bị mẹ của mình mắng đến sững người, qua một lúc lâu sau anh ta mới phản ứng trở lại.
“Mẹ, mẹ?”
“Đừng gọi tao là mẹ, ngày hôm nay nếu như mày dám làm bậy thì tao không có đứa con như mày, hơn nữa mày cũng đừng mong quay trở về nhà nữa, mày cũng bị đuổi khỏi nhà giống như thằng khốn Trần Hùng và sẽ mất hết tất cả thôi.
”
“Đừng nghĩ rằng tao đang nói đùa với mày, Trần Kỳ Lâm, nếu như mày không cút về đây thì mày sẽ phải đối mặt với con đường giống như Trần Hùng của mười năm trước đấy.
”
Nếu như Yến Linh Ngọc chỉ bảo anh ta quay trở về thì có lẽ Trần Kỳ Lâm thật sự sẽ không nể mặt mẹ của anh ta.
Thế nhưng khi nghe thấy những lời nói của Yến Linh Ngọc vào lúc sau thì Trần Kỳ Lâm lại đột nhiên phản ứng trở lại.
Đi lại con đường cũ của Trần Hùng ư?
Đùa cái gì vậy, năm xưa Trần Hùng bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần và bị đuổi giết cả đường, cuối cùng thậm chí còn trở thành kẻ ăn mày, để cho Trần Kỳ Lâm đi lại con đường cũ của Trần Hùng ư, chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ?
Trần Kỳ Lâm cũng không thể mất hết tất cả, anh ta không hề dám đi đánh bài cá cược, thế nhưng cho dù là Trần Tôn Long hay là Yến Linh Ngọc cũng không hề nói đùa với anh ta.
Bởi vì một khi trận chiến của ngày hôm nay vừa bắt đầu thì cho dù bà cụ muốn bảo vệ cho Trần Kỳ Lâm cũng không thể bảo vệ được.
Bởi vì sức ảnh hưởng của tất cả mọi chuyện thật sự cực kỳ lớn.
Cuối cùng Trần Kỳ Lâm cũng bình tĩnh trở lại, anh ta nắm chặt chiếc điện thoại đang vang lên những tiếng chửi mắng sau đó ra lệnh: “Quay đầu lại.
”
Lúc đầu những người của đội Kỳ Lâm và Hắc Bạch Vô Thường đều không muốn tấn công người của Thanh Cảnh Môn, bởi vì bọn họ biết rằng đó chính là con đường chín phần chết một phần sống, nhưng mà Trần Kỳ Lâm chưa mở miệng bảo ngừng thì bọn họ cũng chỉ có thể cắn chặt răng mà đối chọi với Thanh Cảnh Môn.
Bây giờ cuối cùng Trần Kỳ Lâm cũng chịu buông tha, những người này đều giống như được đại xá mà nhanh chóng điều khiển và quay đầu thuyền lại rồi cất vũ khí rời đi.
Một cuộc náo loạn ầm ĩ đã kết thúc tại đây.
Lúc này Trần Kỳ Lâm đang ngồi ở trên ghế sô pha trên boong thuyền của ca-nô và không ngừng nắm lấy mái tóc của mình, anh ta đang cảm thấy rất không phục, cực kỳ không phục.
Sau đó, anh ta lại nhìn về phía Trần Hùng trên con thuyền sắt ở trước mặt và cười lên một cách điên cuồng mà nói: “Trần Hùng, lần này xem như anh may mắn, nhưng mà ngày tháng còn dài nên chúng ta cứ từ từ chơi, từ từ chơi nhé!”
Trần Tôn Long đứng ở bên cạnh Trần Kỳ Lâm thật sự rất muốn đạp cho hai cái.
Thế nhưng bây giờ mối quan hệ giữa hai cha con bọn họ đã đến mức độ như vậy, vì vậy khi Trần Tôn Long cần phải ra tay với Trần Kỳ Lâm thì ông ta vẫn sẽ có một sự áp lực nhất định, suy cho cùng nếu như cứ tiếp tục như vậy thì thậm chí ông ta và đứa con trai út của mình sẽ đi đến mức độ trở mặt thành kẻ thù đấy.
Trần Tôn Long ông ta chỉ có hai đứa con trai, bây giờ ông ta đã trở mặt với Trần Hùng rồi nên ông ta không hề muốn trở thành kẻ thù của đứa con trai út của mình.
Trần Tôn Long đi đến đầu con thuyền ca-nô và đứng cách con sông Tùng Hà dài vài chục mét, Trần Tôn Long vẫn có thể nhìn thấy Trần Hùng trên con thuyền sắt ở trước mặt mình một cách rõ ràng.
Lúc này, Trần Hùng cũng đứng ở phía trước con thuyền sắt mà nhìn chằm chằm về phía Trần Tôn Long, hai đôi mắt nhìn nhau, một cảm giác vô cùng kỳ lạ cũng cùng lúc hiện lên ở trong lòng của hai người bọn họ.
Bọn họ là cha con máu mủ tình thâm, thế nhưng thực tế lại giống hệt như kẻ thù vậy.
Lúc trước sau khi Trần Hùng bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, Trần Tôn Long cũng từng nghĩ đến cảnh tượng hai người họ gặp nhau khi Trần Hùng trở về phương Bắc rất nhiều lần.
Thế nhưng cho dù Trần Tôn Long đã nghĩ ra vô số cảnh tượng nhưng lại không bao giờ nghĩ đến cảnh tượng như ngày hôm nay.
Trần Tôn Long vô thức nâng cánh tay của mình lên khi nhìn vào Trần Hùng ở trước mặt mình, dường như ông ta đang chào hỏi với Trần Hùng thế nhưng lại nhận lấy sự lạnh lùng tột độ của Trần Hùng.
Trần Hùng ở trên con thuyền sắt không hề chớp mắt một chút nào, ngược lại anh còn rất ngông cuồng mà vươn tay ra và làm một động tác cắt cổ với Trần Tôn Long.
.